Bạch Nguyệt Quý nghe thấy anh hớn hở chạy về hỏi cô có muốn lên huyện xem phim không, thì thật ra… nếu rạp chiếu phim cách nhà tầm mười mấy hai chục phút, cô còn sẵn sàng cùng anh tận hưởng chút tình thú lãng mạn của thế giới hai người. Nhưng từ thôn lên đến huyện thì phải đi mất bao lâu?
Đi bộ kiểu thanh niên cũng phải mất ba tiếng rưỡi, còn như cô, ít nhất cũng phải bốn tiếng rưỡi, vì chắc chắn giữa chừng sẽ phải nghỉ chân. Vậy nên chuyện ra huyện xem phim, chẳng còn gì gọi là lãng mạn nữa, mệt muốn gãy chân thì có!
"Giờ trời lại lạnh, đường thì xa, em không đi đâu. Mà em đang có kế hoạch đấy, sắp tới anh sẽ bận rộn lắm." Bạch Nguyệt Quý vừa cười vừa nói.
Chu Dã cảm thấy cũng đúng, thời tiết thế này mà bắt vợ đang có thai đi xa mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem phim, lỡ bị cảm lạnh thì anh biết tìm ai mà khóc.
Nên nghe vợ nói thế, anh cũng nhanh chóng đổi đề tài.
"Vợ à, em có kế hoạch gì, em cứ nói đi, anh đảm bảo làm được hết!"
Bạch Nguyệt Quý cười tủm tỉm, lấy ra mấy quyển sách. Lúc xuống vùng nông thôn, hành lý cô mang theo không nhiều, nhưng sách thì mang theo không ít.
Nhắc đến nhà mẹ đẻ, cô khẽ thở dài.
Sau khi họ biết cô vội vàng gả cho một người đàn ông thô lỗ ở quê, họ giận đến mức coi như không có cô. Ba tháng trước, họ viết thư hỏi có thật không, cô cũng hồi âm bảo rằng là thật.
Từ đó, chẳng có thêm bức thư nào, càng không có tem phiếu hay tiền nong gì cả.
Cô lắc đầu, không muốn nghĩ thêm về bên đó, rồi quay sang nhìn Chu Dã.
Anh nhìn cô lấy sách ra, bèn hỏi: "Vợ muốn dạy anh đọc sách à?"
"Anh nhìn ra rồi hả?
"Bạch Nguyệt Quý mỉm cười. Chu Dã cười khổ,"Anh lớn đầu thế này rồi, mà còn học chữ à."
Nhưng Bạch Nguyệt Quý rất nghiêm túc: "Phải học. Không có việc gì làm thì học với em, em dạy cho." Rồi cô đặt tay lên bụng mình,
"Em dạy anh đọc sách, con trong bụng cũng học được theo. Sách gọi đó là thai giáo, cho con thắng từ vạch xuất phát."
Hạt Dẻ Rang Đường
Chu Dã tròn mắt: "Còn có kiểu nói thế này à?"
"Dĩ nhiên rồi." Cô mỉm cười, "Anh học tốt rồi sau này em đọc:
"Tương tư tương kiến tri hà nhật, thử thì thử dạ nan vi tình", anh liền đáp:
"Sinh tử khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."
Em đọc: "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vị y tiêu đắc nhân tiều tụy."
Anh đáp: "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ."
"Chu Dã nghe mà đầu ong ong. Anh chỉ học tới lớp Ba, miễn cưỡng biết chữ thôi. Nghe vợ nói toàn câu văn cổ, cảm thấy giữa hai người có một cái hố, tên là khoảng cách học vấn."Đồ đàn ông thô lỗ." Bạch Nguyệt Quý lườm yêu anh một cái. "Em không muốn sau này con mình giống anh đâu, em muốn nuôi nó thành sinh viên đại học.
"Thực ra… đó là chuyện của nhiều năm sau. Nhưng cô muốn bắt đầu từ Chu Dã trước. Năm nay là 1972, còn khoảng 4–5 năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học (năm 1977). Đến lúc đó, con cô đã ra đời rồi. Nếu cô thi đậu, chẳng lẽ để lại chồng con ở quê, mình đi một mình? Không đời nào! Cho nên anh cũng phải thi, cả nhà cùng đi. Mà thời gian để chuẩn bị thì không còn nhiều… Nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy cấp bách. Nhưng Chu Dã đâu biết, còn đang cười hỏi:"Vợ ơi, nhưng học là học, sao lại nói là "chủ yếu là anh"?"
Bạch Nguyệt Quý tựa vào vai anh:
"Nước mình rất thiếu nhân tài, mà thi đại học là con đường chọn nhân tài rõ ràng nhất. Bây giờ tạm thời hoãn, nhưng tương lai có thể sẽ mở lại. Ai chuẩn bị trước thì có cơ hội trước. Anh học cùng em đi nhé? Sau này nếu có cơ hội, em đi thi đại học, anh cũng thi với em. Chứ em đi một mình, anh với con thì sao? Hay là đến lúc đó anh cản em, không cho đi?"
Chu Dã nghe xong lập tức nói ngay: "Không đâu vợ, anh không phải loại người đó! Anh tin em cũng không phải loại người đó!"
"Nói trước không chắc đâu nhé."
Bạch Nguyệt Quý giọng nhỏ nhẹ, nhưng lời thì như dao, "Lỡ em đi rồi, quanh em toàn trai tài gái sắc, ban đầu thì thủy chung đấy, nhưng thời gian lâu dài, vợ chồng xa cách, thế nào chẳng có kẻ chen vào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!