Chương 13: (Vô Đề)

"Vậy là bao nhiêu?

"Bạch Nguyệt Quý mỉm cười hỏi. Chu Dã ngó vợ một cái, khẽ nói:"Một trăm."

"Thật không đấy?" Bạch Nguyệt Quý cười tít mắt nhìn anh.

"Có phải… ít quá rồi không?

"Chu Dã chột dạ nhìn vợ. Bạch Nguyệt Quý gật đầu xác nhận:"Anh hai bàn tay trắng mà xây được nhà, sắm sửa bao nhiêu đồ đạc, mua cả đống lương thực mà vẫn còn dư một trăm, đặt ở thành phố cũng chẳng ai dám chê anh có gia sản mỏng đâu.

"Chu Dã bật cười, nét mặt lộ vẻ tự hào. Bạch Nguyệt Quý lại nói tiếp:"Tiền nhà em từ nhỏ đều do mẹ quản."

Chu Dã lập tức hiểu ra, gật đầu:

"Tất nhiên rồi! Anh cũng quên mất, tiền trong nhà phải để vợ quản chứ!"

"Như vậy… có ổn không?

"Bạch Nguyệt Quý cười cười, nhìn anh chăm chú. Chu Dã cảm thấy hồn mình sắp bị hút đi mất, vội nói:"Ổn chứ! Chuyện này là đương nhiên! Để anh đi lấy sổ tiết kiệm cho em.

"Anh vào phòng, lôi ra sổ tiết kiệm cất kỹ tận đáy tủ, cùng với ít tiền lẻ giấu riêng. Bạch Nguyệt Quý sau khi kiểm kê xong lương thực trong nhà, tất nhiên cũng phải kiểm sổ tiết kiệm. Trong sổ đúng y một trăm đồng. Số tiền lẻ còn lại cũng không ít, có hơn hai mươi đồng. Tính luôn hai mươi lăm đồng đã dùng để mua gạo, thì trước đó Chu Dã đã có trong tay khoảng một trăm rưỡi. ⸻ Chu Dã do dự rồi nói:"Vợ ơi, mấy hôm nữa anh phải ra ngoài một chuyến, cần ít vốn xoay."

"Chỗ này là anh để dành làm vốn đúng không?

"Bạch Nguyệt Quý chỉ vào chỗ tiền lẻ, hỏi. Chu Dã gật đầu. Bạch Nguyệt Quý liền đưa lại sổ tiết kiệm và số tiền kia cho anh."Anh cầm hết đi.

"Ban đầu cô có ý định nắm giữ quyền tài chính trong nhà, nhưng sau khi xem xét căn nhà này kỹ một lượt, cô cảm thấy… thật sự không biết giấu tiền ở đâu cho an toàn. Còn chỗ cất giấu của Chu Dã thì quá kín đáo. Thôi thì cứ để anh giữ vậy. Vì thế, cô ra vẻ rộng rãi, giao toàn bộ lại cho anh. ⸻ Chu Dã ngớ người:"Vợ không muốn giữ tiền à?"

Bạch Nguyệt Quý điềm tĩnh nói:

"Em chỉ muốn xem anh có sẵn lòng giao tiền cho em hay không thôi. Anh sẵn sàng đưa em quản, vậy là em biết anh thật lòng coi em là vợ. Anh có lòng như vậy là đủ rồi. Tiền do ai giữ cũng thế cả, để chỗ cũ đi, anh cần thì cứ tự lấy.

"Chu Dã nghe xong thì choáng váng vì cảm động. Anh không hề biết mình vừa bị vợ"đào tim móc phổi rồi khâu lại bằng lời ngọt", trong lòng chỉ còn hai chữ: Cảm động!

Cảm động thì cảm động, nhưng cơm vẫn phải nấu.

Chủ yếu là do Bạch Nguyệt Quý… lười.

Cả người uể oải, chẳng muốn động đậy.

Nói không có phản ứng khi mang thai thì không đúng, có chứ, chính là như vậy đấy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sáng nay Chu Dã đi chia gạo với Lý Phong Thu, giờ đã giữa trưa.

Anh bèn hấp khoai lang ăn cho nhanh.

Chỉ có mỗi khoai lang hấp.

Trong nhà vẫn còn hơn một cân trứng, Chu Dã tiếc không ăn, nhưng sáng nào cũng hấp hai quả cho vợ.

Bạch Nguyệt Quý thật ra không kén ăn, nhưng khi nhìn đĩa khoai lang bưng ra bàn, cô bỗng thấy… ăn không vô.

Từ khi cô đến đây, gần như ngày nào cũng ăn khoai lang.

Trước đó còn nghĩ ăn thô tốt cho sức khỏe, giờ thì biết rõ: Mình đánh giá bản thân quá cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!