Khi lão đội trưởng dẫn người chạy tới, Chu Dã và mấy anh em nhà họ Trần đã bị Lý Phong Thu, Lý Thái Sơn, Vương Nhị Anh… tách ra.
Vừa mới xong một trận "một chọi ba", Chu Dã trên người cũng dính không ít vết thương, nhưng mấy anh em nhà họ Trần thì cũng chẳng khá hơn gì, không ai chiếm được tí lợi thế nào cả!
Điều này khiến bọn họ âm thầm kinh hãi, mấy anh em họ làm nông quen tay, sức khỏe không tệ, vậy mà Chu Dã nhìn gầy gò, lại nổi tiếng là lười, không ngờ đánh nhau lại như hổ xuống núi!
Không chỉ bọn họ kinh ngạc, những người khác cũng đều mắt tròn mắt dẹt.
Ai cũng biết Chu Dã đánh nhau giỏi, nhưng chưa từng thấy tận mắt.
Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, một mình đánh ba mà chẳng hề sợ, bên cạnh còn Trần Lão Tứ đang ôm bụng rên rỉ, không dám lên tiếp!
Đội trưởng mặt đen như đáy nồi:
"Làm cái gì đấy hả? Các cậu coi tôi c.h.ế. t rồi à?!"
Ông trừng mắt nhìn Chu Dã, lại liếc bốn anh em nhà họ Trần, giọng gay gắt:
"Mấy người là ỷ đông h.i.ế. p yếu đúng không?"
"Đội trưởng ơi, ông nói thế không đúng rồi! Ra tay trước là thằng nhãi Chu Dã kia đấy chứ không phải nhà họ Trần chúng tôi!
"Lão Trần – cha của bốn anh em – bước lên phân bua. Vừa nãy ông ta chỉ đứng xem, giờ thấy đội trưởng đến, con mình lại chẳng được lợi gì, tất nhiên phải chen lời biện hộ. Đội trưởng quay sang Chu Dã hỏi:"Có phải cậu ra tay trước không?"
Còn chưa kịp trả lời, Lý Thái Sơn đã lên tiếng:
"Đội trưởng, nếu không phải thằng Trần Lão Tứ mồm thối thì anh Chu đâu có đánh! Mấy hôm nay, những lời khó nghe về Anh Chu và chị dâu toàn từ mồm nó mà ra, ai mà chịu nổi!"
"Đúng đấy, ai mà nhịn được chứ!
"Vương Nhị Anh phụ họa. Họ nghe chuyện này từ lâu, còn tưởng Chu Dã bị ở tù về thì yếu bóng vía, nào ngờ anh vẫn là anh, thậm chí còn mạnh mẽ hơn xưa! Đội trưởng tất nhiên cũng nghe được lời đồn gần đây, ông liếc Trần Lão Tứ một cái rồi hỏi thẳng lão Trần:"Chuyện này ông có biết không?"
Lão Trần đương nhiên biết, nhưng vẫn cố cãi:
"Cho dù thằng tư nhà tôi có nói gì, Chu Dã cũng không nên ra tay đánh người!"
Chu Dã tâm lý vững như núi, vừa đánh nhau xong mà vẫn cười tươi, nhìn lão Trần cùng bốn anh em nhà họ Trần, rồi quét mắt sang đám người hóng chuyện xung quanh:
"Hôm nay có mặt đội trưởng, tôi cũng nói rõ luôn: Muốn nói tôi thế nào cũng được, tôi không để bụng. Nhưng ai dám nhắc đến vợ tôi bằng những lời dơ bẩn nữa, thì tôi, Chu Dã, nhất định đến tận nhà đòi lại công bằng! Còn ai nghĩ tôi dễ bắt nạt, cứ việc đến thử, tôi chờ sẵn!"
"Anh Chu, đúng là đàn ông chân chính!
"Lý Thái Sơn phục sát đất. Vương Nhị Anh cũng thấy Chu Dã lúc này trông cực ngầu, nhưng không chịu nói ra, vì anh ta cũng đang đang hơi… ghen tị. ⸻ Chuyện này chỉ là một đoạn nhỏ, cuối cùng cũng đến phần chia lương thực. Cả đội xếp hàng, chờ lần lượt nhận phần của mình. Lý Phong Thu nhìn mặt Chu Dã bầm tím thì cau mày:"Cậu cũng bốc đồng quá đấy, chúng nó đông người, lỡ đánh không lại thì sao?"
Chu Dã sờ sờ vết thương:
"Tôi có bị rách mặt không?"
Lý Phong Thu cạn lời:
"…Tới nước này rồi mà còn lo chuyện mặt mũi à?
"Với Chu Dã, đây là chuyện lớn đấy! Anh mà bị rách mặt, lỡ đâu vợ không còn thích anh nữa thì sao?"Nhưng thật sự là cậu can đảm thật đấy.
"Lý Phong Thu thán phục. Một mình đánh lại cả đám người nhà họ Trần mà chẳng chùn tay, đúng là khí phách đàn ông! Chu Dã thì không xem trọng chuyện đó, chỉ lo không biết lát về nhà, vợ thấy anh đánh nhau có nghĩ anh là kẻ không sửa được tính côn đồ không… ⸻ Bên kia, anh cả và chị dâu Chu cũng có mặt, đương nhiên họ thấy hết chuyện Chu Dã đánh nhau. Anh cả không phản ứng gì, còn chị dâu thì khoanh tay xem trò vui. Ban đầu còn tưởng thằng em không biết tự lượng sức, sẽ bị đập te tua, không ngờ anh em nhà họ Trần lại chẳng làm gì được Chu Dã!"Chắc là trong tù luyện ra đấy."
Anh cả nói.
Chị dâu Chu cũng âm thầm thở phào, may mà trước đó để yên cho Chu Dã dắt xe kéo đi, nếu hôm đó không nhượng bộ, giờ chắc đã không yên với Chu Dã rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!