Chương 9: Cơn thịnh nộ của cô em chồng cực phẩm

Edit: Sweetie

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mọi người trong nhà họ Lý đã vào phòng bếp dọn cơm, người lớn bưng thức ăn, trẻ con bưng cháo ngô, lại gắp thêm chút đậu que ngâm rau hẹ. Trong nhà chính, trên ngạch cửa, ngoài sân, trong phòng bếp, cổng lớn, đâu đâu cũng thấy người bưng chén ăn cơm.

Cuộc sống của Lý gia tuy rằng không quá khó khăn, nhưng một năm cũng chỉ có Tết và mùa gặt mất nhiều sức là có bữa ăn sung túc nhất, thời gian khác buổi sáng thường ăn ngô, khoai lang nấu với cháo. Nhưng chỉ vậy thôi cũng thoải mái hơn không ít nhà trong đội sản xuất, dù sao cũng có rất nhiều nhà ăn còn không đủ no.

Trên bàn ăn nhà chính, mấy anh em Lý lão đại sắp ăn sáng xong mà vẫn không thấy Lý Thanh Lê đâu.

Lý lão nhị là người đầu tiên buông chén đũa, đưa tay lau miệng hai cái, cố ý nhìn trái nhìn phải tìm một vòng, biết rõ còn cố hỏi:

"Mẹ, em gái con đâu rồi? Sao còn chưa thấy con bé, không phải vẫn còn ngủ chưa dậy đấy chứ, con còn đang chờ con bé ra ruộng làm việc cùng nhau tiến bộ đấy!"

Mọi người xung quanh cười ồ lên.

Động tác ăn cơm của bà Điêu dừng lại, đanh mặt nhìn con trai với ánh mắt không tốt:

"Hôm trước Tiểu Lục bị mệt, hôm qua ngủ cũng không thoải mái, ngủ thêm chút nữa có làm sao? Con làm anh trai không biết quan tâm em gái thì thôi, lại còn ở đây nói mát!"

Lý lão nhị xua tay xin tha, "Vâng vâng vâng, em gái con một năm 365 ngày thì có 300 ngày không thoải mái, con không nên hỏi mới đúng."

Lý lão đại bất đắc dĩ đưa mắt ra hiệu với em trai, mấy người còn lại đều cười trộm, thầm khen Lý lão nhị có dũng khí.

Lý Đại Bảo ngồi trên ghế gỗ nhỏ không phù hợp với thân hình khẽ "xì" một tiếng, không ngờ thế mà phun ra mấy hạt cơm, nó không dám lãng phí, lau lau miệng lại nhét cơm vào miệng, nói:

"Chú hai nói quá đúng!"

Bà Điêu lườm Lý Đại Bảo nhưng cũng không mắng nó, bà luôn cho rằng: Con trai út, cháu trai trưởng là chỗ dựa của người già, Lý Đại Bảo là cháu trai trưởng của Lý gia, ở chỗ bà vẫn sẽ được nhận chút ưu đãi.

Ông Lý đang ăn bỗng nhiên "A" một tiếng, "Mọi người đang nói gì đó? Tiểu Lục hả? Lão Nhị nói cùng tiến bộ là có ý gì?"

Mọi người: "…"

Đấy, không cần nói cũng biết là tối qua mở họp chồng/cha/ông nội lại ngủ gật.

"Cô út dậy sớm lắm…" Lý Nhị Nha đứng dưới hiên nhà chính đột nhiên nói một câu.

"Sao?" Mọi người kinh ngạc.

"Lúc cho heo ăn con thấy cô út đi ra ngoài một mình, đến giờ vẫn chưa về."

Lý tam tẩu vỗ vỗ tay, nói như thể đã biết sự thật:

"Con biết rồi, Tiểu Lục chắc chắn là ra ngoài đi nhà xí, hôm qua con bé ăn thịt nhiều nhất mà!"

Mọi người thoáng sửng sốt, sau đó âm thâm chấp nhận lí do này, đến bà Điêu cũng không nói gì, chỉ có Lý tứ tẩu Vương Xảo Lệ là nhíu mày, hít hít mũi hai cái.

Mà lúc này, Lý Thanh Lê được cho là đi nhà xí lại xuất hiện ở nhà anh họ, cũng chính là đại đội trưởng đội sản xuất

- Lý Thành Năng.

"… Lê Tử, những chuyện em nói đều là thật?" Lý Thành Năng mặc bộ quần áo lao động màu xanh nước biển, lông mày vừa đen vừa rậm, tinh thần sáng láng trầm giọng hỏi.

Lý Thanh Lê tự ngồi xuống ghế, khuôn mặt mượt mà trắng nõn phồng lên, mắt to chớp chớp như bị bắt nạt:

"Anh, nếu không phải em thật sự nuốt không trôi cơn giận này thì em cũng sẽ không chủ động bóc điểm yếu của bản thân ra đâu! Em ngốc thật nhưng bọn họ cũng không thể chơi đùa em như thế! Một người hai người chỉ vì chút đồ ăn mà lôi kéo làm quen rồi lừa gạt tình cảm của em, tưởng em là khỉ mua vui chắc? Nếu không phải em phát hiện sớm, hai người bọn họ còn định ở nhà em lừa ăn lừa uống đến khi trở về thành phố đấy, đúng là loại người tâm địa độc ác mà!"

"Hành vi của bọn họ là đầu cơ trục lợi, thương tổn tình cảm đồng chí, phá hoại đoàn kết nhân dân, đại diện người có tư tưởng sai lệch!... Anh, em là em họ của anh, bọn họ đối xử với em như vậy liệu có từng để anh vào mắt không, anh nhất định phải thay em đòi lại công bằng!"

Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, tới đêm khuya yên tĩnh Lý Thanh Lê vẫn không thoải mái nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!