Chương 8: Xem xét

Edit: Sweetie

Cuộc chiến giữa bà Điêu và Lý lão tam đơn phương bị đánh, cuối cùng cũng kết thúc, lấy tình hình Lý lão tam bị đánh sưng mặt, bị bắt nộp hết tiền riêng, cắt xén khẩu phần ăn và Lý tam tẩu khóc ngất trong nhà xí làm kết quả chung cuộc.

Lý lão tam bị mẹ ruột đánh mặt mũi bầm dập, trong lòng không vui lại nghe được lời của anh em Lý Đại Bảo, dường như đã tìm được nơi để trút giận.

Được anh cả kéo tay đứng lên, Lý lão tam vỗ vỗ bụi trên người, nhe răng cười dữ tợn với Lý Thanh Lê:

"Tiểu Lục thật đúng là nữ trung hào kiệt, không màng nguy hiểm đắc tội các anh trai, chị dâu mà chỉ ra khuyết điểm, giúp mọi người hối cải trở thành con người mới, bọn anh thân là anh chị sao có thể không bằng em được, đúng không? Tiểu Lục mau ngồi xuống đi, để bọn anh nói cho em biết em sai ở chỗ nào, mong em thay đổi sớm ngày trở thành một đồng chí tốt được người người khen ngợi nha."

Lý lão nhị cùng Lý lão tứ lập tức giơ tay hưởng ứng.

"Tiểu Lục, em sẽ không giận đúng không?"

"Giận cũng đành phải chịu thôi, sáu anh em chúng ta đều từ bụng mẹ chui ra, ngoài em út Thành Dương thì một người cũng không thể thiếu!"

Ba chị dâu cũng đứng một bên xem diễn, hiển nhiên trong lòng cũng thấy bất bình.

Bà Điêu vừa mới xỏ giày, lại lần nữa định cởi xuống, giơ lên muốn đánh mấy thằng con bất hiếu bắt nạt em gái.

Lý Thanh Lê ngăn mẹ lại, kéo bà cùng ngồi xuống, thản nhiên trả lời:

"Mẹ cứ để cho các anh chị ấy nói đi, con không sao."

Cô là cô em chồng được phía chính phủ công nhận cơ mà, lừa mình dối người làm gì? Nhân cơ hội này, cô cũng muốn nhìn xem, trong mắt anh trai chị dâu rốt cuộc mình có hình tượng gì.

Ngoài Lý lão đại, ba người còn lại vừa nhìn là biết không có ý tốt.

Thấy anh cả nhăn mày không tán đồng, Lý lão nhị vờ không nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng:

"Để anh nói trước, đầu tiên, Tiểu Lục nhà chúng ta năm nay 19 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, người ta tuổi này đều đã lấy chồng, anh cảm thấy em không thể cái gì cũng không biết làm, nấu cơm giặt đồ gì đó đều phải học, bằng không về sau làm sao gả chồng đây? Về nhà chồng sẽ bị người ta xem thường đó. Chú ba, chú tư thấy anh nói có đúng không?"

Lý lão tam phụ họa: "Quá đúng, cha mẹ không biết chứ, ngoài kia người ta nói khó nghe lắm, nói em gái con vừa lười vừa ham ăn, ai cưới con bé đúng là vô phúc, làm việc thì không biết làm, một cái miệng thôi cũng đủ ăn sạt nghiệp! Mấy lời này không phải con nói đâu, làm gì có ai thích nghe... Tiểu Lục, em nghe không khó chịu à?"

Mắt Lý Thanh Lê sắc như dao cạo vèo vèo vèo bắn về phía Lý tam tẩu đứng trốn phía sau Lý lão tam:

"Các anh không nói em còn không nhớ ra, người truyền những tin này ra ngoài là ai? Còn không phải nhờ chị dâu ba tốt bụng của em hay sao! Chuyện tốt không kể, chỉ toàn kể chuyện xấu! Cả nhà ta làm gì có ai có thanh danh tốt ngoài nhà anh ba đâu?"

Mấy người Lý lão đại hồ nghi nhìn Lý tam tẩu.

Lý tam tẩu tức khắc nóng nảy trộm đẩy chồng.

Lý lão tam trấn an mọi người, nói với vẻ nghiêm chính:

"Em nói mấy lời bậy bạ vô dụng này làm gì? Người ngoài nói khó nghe nhưng không phải hoàn toàn không có lý... Em biết nấu cơm không? Biết giặt quần áo không? Em là con gái, mấy chuyện này đều phải học, bọn anh cũng là muốn tốt cho em!"

"Về sau em cũng đừng bảo mẹ cho em ăn mảnh nữa, nhìn em xem, eo thô mặt tròn như vậy, còn ai muốn cưới?"

Lý lão tam là người thông minh can đảm nhất, mấy anh em bình thường đều nghe như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, một khi anh mở miệng, những người khác cũng bắt đầu tham gia.

"Đúng đó, con gái phải gầy mới đẹp, ham ăn quá cũng không được, em mà cứ thế thì không ai thèm thích đâu!"

"Con gái phải chăm chỉ một chút mới tốt, hôm nay em ngủ đến lúc mặt trời qua cây xào mới dậy, làm công thì hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới, công điểm còn chẳng bằng Đại Nha, có cô gái nào lười như em không?"

"Nhà ta cũng không phải người thành phố, của cải chỉ đủ no bụng, em xem cháu trai cháu, gái em chỉ có vài bộ quần áo, lớn mặc không vừa để lại cho nhỏ, em thì sao, mỗi quý đều đòi làm may mới? Có xa xỉ không, có quá phận không?"

"Em ăn nhiều thì thôi đi, còn cho người ngoài ăn ké uống ké, bọn anh không cho em lại nói là bọn anh xem thường bạn của em, trong mắt chỉ có danh lợi! Tự em nói đi, Vương Húc Đông với Hoàng Quảng Linh kia ăn uống của nhà ta bao nhiêu? Kết quả thì sao, người ta có thiệt tình với em không?"

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!