Chương 7: Hỗn loạn hay không là do tôi quyết định

Edit: Sweetie 

"Về phần anh hai, sau này anh không được uống rượu, cũng không được đánh bài!" 

Lý lão nhị râu ria xồm xoàm vốn đang vui vẻ hóng chuyện, ai ngờ lại hóng được chuyện của mình, anh không dám tin tưởng trợn to mắt: 

"Gì? Không cho đánh bài còn không cho uống rượu? Em muốn lấy mạng của anh à! Bài không đánh thì không đánh, nhưng vì sao lại không cho uống rượu? Anh chỉ có một sở thích này thôi, có chọc đến ai đâu? Anh không chịu!" 

Lý Thanh Lê vẫn không chút dao động, "Anh hai, em thật sự là muốn tốt cho anh, nếu không nghe thì anh biết tính em rồi đấy." 

Lý lão nhị dài mặt, "Anh là anh trai em, đến vợ anh còn không quản được, không tới phiên em quản đâu!" 

Lý Thanh Lê nhe răng doạ, "Anh hai, anh có thể thử xem! Nhưng mà em khuyên anh tốt nhất đừng thử..." 

"Cái con nhóc này..." 

Động tác giả vờ lau nước mắt của bà Điêu đột nhiên dừng lại, giơ tay tát cho con trai thứ hai một cái, "Con nhóc? Mắng ai là con nhóc đó? Mắng lại lần nữa xem nào?" 

Lý lão nhị như chuột thấy hổ, rụt rụt cổ chối bay chối biến, "Không có... con chưa nói gì hết." 

Lý Thanh Lê cười khiêu khích làm Lý lão nhị tức run người. 

"Còn cả chị dâu hai nữa..." Lý Thanh Lê quay đầu nói, "Cháu trai bên nhà mẹ đẻ của chị không phải chị sinh, Nhị Nha mới là con chị, đầu óc chị tỉnh táo lên cho em nhờ được không! Chị lấy tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, còn Nhị Nha thì một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, có ai giống như chị không?" 

Ánh đèn dầu mờ nhạt không che giấu nổi vẻ mặt thất thố kinh hoàng của Lý nhị tẩu, chị ta không nhịn được nhìn về phía mẹ chồng, cực lực phủ nhận: 

"Con... Con không có, Tiểu Lục đừng nói bậy, tiền của chị đều dùng để mua thuốc, với lại Nhị Nha chỉ là con gái..." 

"Con gái thì sao? Em cũng là con gái, chị có ý kiến với em?" 

Lý Thanh Lê vốn đã không ưa bà chị dâu hai cả ngày mặt ủ mày ê này, nhìn nhiều thêm một lần cũng cảm thấy xui xẻo, hiện tại nghe luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại của chị ta thì càng không có kiên nhẫn. 

Lý nhị tẩu vội vàng xua tay, "Không có không có, chị nào dám có ý kiến với em. Vả lại em là em, Nhị Nha là Nhị Nha, có thể giống nhau sao?" 

Lý Thanh Lê là loại người không nói đạo lý như vậy sao? 

Đúng vậy, cô chính là loại người không nói đạo lý như vậy đấy! 

Cho nên cô trực tiếp bịt lỗ tai, "Em không nghe, em không nghe! Dù sao em cũng nói trước rồi đấy, cháu trai chị có bộ đồ mới, Nhị Nha cũng phải có! Chị không làm cho con bé, phiếu vải trong nhà sẽ không có phần của chị!" 

Lý nhị tẩu lại nhìn mẹ chồng, kết quả nhận được ánh mắt như muốn ăn thịt người. 

"Phùng Yến, cô dám lấy tiền của Lý gia trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, còn muốn phiếu vải nữa à? Tôi nhổ vào! Không xé nát cái bộ mặt ủ rũ của cô là khách sáo lắm rồi! Cho cô thêm một xu nào nữa thì tôi làm con dâu cô!" 

Lý nhị tẩu bụm mặt khóc nức nở, ra điều cực kỳ ấm ức. 

Lý Nhị Nha khiếp sợ há hốc mồm, quên cả việc đến an ủi mẹ mình. 

Buổi trưa Lý Thanh Lê mới chọc Hoàng Quảng Linh tức phát khóc, lúc này lại làm chị dâu hai khóc, nhiều lần cũng thành quen, làm lơ chị ta lại tiếp tục điểm danh: "Còn anh ba..." 

Lý lão tam cười tươi cướp lời, "Còn anh ba của em đúng là đỉnh của đỉnh, là một người con tốt, người anh tốt, người chồng tốt, người cha tốt, hiếu thuận, chăm chỉ lại tiết kiệm…" 

"Đúng là không biết xấu hổ, đồ gian trá!" 

Lý lão tam cùng Lý Thành Dương là hai người có vẻ ngoài xuất sắc nhất trong năm anh em trai, đôi mắt đào hoa lúc này khẽ hấp háy: 

"Tiểu Lục, lời này của em làm anh ba tổn thương đó nha. Anh biết là tên Vương Húc Đông kia làm em đau lòng, nhưng em trút giận lên người anh trai mình cũng không hay lắm đâu." 

Lý tam tẩu nấp sau lưng chồng cũng cãi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!