Chương 6: Tổng động viên

Edit: Sweetie

"Con gái ngoan, sang phòng cha mẹ ngủ một giấc đi, buổi tối mẹ làm canh trứng gà đường đỏ bồi bổ cho con. Mấy lời vừa rồi về sau đừng nói với người ngoài biết chưa? Lỡ có người ăn no rửng mỡ tố cáo con truyền bá phong kiến mê tín thì sao đây? Cả các anh trai chị dâu con cũng không được nói, với cái miệng rộng của vợ thằng ba, cô ta mà biết thì cả đội sản xuất đều biết!"

Lý Thanh Lê thấy cha mẹ một người ngủ khò khò, một người không dao động, còn cảm thấy cô đầu óc hồ đồ thì bất đắc dĩ cực kỳ.

Vốn nghĩ nói ra chân tướng cho cha mẹ biết là việc vô cùng đơn giản, nhưng sao lại không có ai tin?

Đành vậy, cha mẹ không tin cũng không sao, chờ anh năm trở về thành đôi với Tô Nhân, họ nhất định sẽ tin thôi. Trước lúc đó, người chịu trách nhiệm thúc giục và thay đổi vận mệnh cả nhà, sẽ là Lý Thanh Lê cô đây!

Quả nhiên năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng!

Lý Thanh Lê đi sang phòng cha mẹ nằm ngủ, trong đầu cố gắng nhớ lại quỹ đạo cuộc đời và kết cục của người nhà, các sự kiện trọng đại trong tiểu thuyết cũng phải lấy bút ghi lại, bằng không cô sợ, với bộ não bị tác giả thiết lập là "ngu" này, ngày mai cô sẽ quên hết.

Cô cố nhớ được đến một nửa cuộc đời của cha mình, sau đó… Không có sau đó nữa, một giấc này cô ngủ ngon lành, đến việc mình mới vừa thất tình cũng không để ý.

Buổi chiều Lý Thanh Lê tất nhiên lại không đi làm, còn những người khác sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi mới về đến nhà.

Màn đêm buông xuống, trên bàn ở nhà chính bày đầy đồ ăn, dưới ánh đèn dầu mờ mờ, cả gia đình bắt đầu ăn cơm chiều.

Đốt đèn tốn dầu, bà Điêu vẫn như ngày thường, mất kiên nhẫn mà thúc giục: "Lý Nhị Nha, cháu đang ăn cơm hay là ngắm cơm vậy? Ănn nhanh lên!"

"Lý Nhị Bảo, đời trước cháu là quỷ chết đói đầu thai à, ăn hai bát cháo rồi còn muốn ăn thêm, sao không nấu luôn bà già này thành đồ ăn luôn đi!"

Người nhà họ Lý đã sớm quen với cảnh này, dưới thế tấn công oanh tạc nước miếng của bà Điêu vẫn có thể thản nhiên uống cháo.

Kết thúc bữa cơm, Lý Thanh Lê buông chén đũa, hắng giọng:

"Cha, mẹ, anh, chị, thừa dịp mọi người đều ở đây, con có mấy câu muốn nói."

Bà Điêu đang định quát Lý tứ tẩu đi dọn chén đũa, nghe cô nói liền quay ngoắt sang dáng vẻ ôn hoà:

"Tiểu Lục muốn nói gì? Cứ từ từ mà nói, mẹ đang nghe đây."

Mấy người còn lại ăn ý trao đổi ánh mắt: Nguy hiểm! Em gái/cô út lại muốn gây chuyện rồi!

Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của Lý Thanh Lê, mắt cô đảo qua mọi người từ trái sang phải, "Cha, mẹ, anh, chị dâu, các cháu, con cảm thấy, nhà chúng ta cần phải thay đổi!"

"Cái gì?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi lại, không hiểu cô có ý gì..

"Thay đổi cái gì? Nhà chúng ta khá tốt mà. Không nói đến cái khác, nhìn toàn bộ đội sản xuất, có cô gái nào béo như em gái chúng ta không? Điều này nghĩa là sao, nghĩa là kinh tế nhà chúng ta mạnh chứ sao!" Lý lão tứ tự hào trả lời.

Tuy đây là sự thật, nhưng Lý Thanh Lê rất là mất lòng.

Lý lão đại nhăn mày, "Tiểu Lục, đám thanh niên trí thức kia nói bậy gì à? Xem ra công việc của bọn họ vẫn chưa đủ nặng đâu!"

Lý tam tẩu Trương Mỹ Quyên ngồi đối diện khẽ xì một tiếng:

"Em lại cảm thấy nhà chúng ta đúng là cần thay đổi, ví dụ như vấn đề làm công, vấn đề nấu cơm làm việc nhà, vấn đề ăn cơm..." Câu còn lại của chị ta bị mẹ chồng trừng mắt chặn lại.

Nhà chính nhốn nháo om xòm, hiển nhiên không ai để lời của Lý Thanh vào lòng.

"Đều im hết đi!" Lý Thanh Lê đập tay lên bàn, "Có chuyện cũng phải chờ em nói xong mới được nói tiếp!"

Dưới ánh mắt hung ác của bà Điêu và tính tình bá đạo của Lý Thanh Lê, toàn bộ Lý gia lập tức ngoan ngoãn im miệng, tâm tư khác nhau mà nhìn về phía Lý Thanh Lê.

Trước mắt bao người, chỉ thấy Lý Thanh Lê không biết từ đâu móc ra một tờ giấy, để sát vào đèn dầu cẩn thận nhìn một lát, sau đó mắt lướt qua cha mẹ mình:

"Đầu tiên là cha… Điều cha cần thay đổi chính là ngủ ít đi, suy nghĩ nhiều lên, con nghe người ta nói ngủ nhiều ảnh hưởng không tốt đến đầu óc. Những chuyện trong nhà cha cũng phải quản, về sau mẹ con có gặp chuyện gì khó khăn còn có thể tìm cha quyết định, lại nói cha chính là chủ gia đình, con và các anh còn muốn trông cậy vào cha đấy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!