Chương 50: Lý Thanh Lê, hoàn mỹ!

Edit: Sweetie

Qua một hồi, mọi người lại trở về bàn ăn, không khí náo nhiệt hơn hẳn vừa rồi, vừa ăn vừa hỏi Lý Thành Dương vì sao lại bị thương, nằm viện bao lâu, bác sĩ nói thế nào, có để lại di chứng gì không.

Dưới ánh đèn yên tĩnh ấm áp, Lý gia 22 người hoặc ít hoặc nhiều đều được ánh sáng chiếu rọi, Lý Thanh Lê lần lượt nhìn qua cha mẹ, anh trai, chị dâu, cháu trai, cháu gái... Mặc kệ trong tiểu thuyết miêu tả thế nào, ít nhất là hiện tại cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất ấm áp.

Trước kia lúc kiểm nghiệm tính chân thực của quyển tiểu thuyết, nội tâm cô cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh như nước.

Dù có nghĩ nát óc cô cũng không nghĩ ra, vì sao gia đình mình lại chia năm xẻ bảy, vì sao cha mẹ tuổi già một người mất sớm một người sống trong đau khổ, anh trai chị dâu sống bi thảm chưa nói, sao ngay cả cháu trai cháu gái cũng không có đứa nào được sống yên, nói tóm lại ngoại trừ anh năm Lý Thành Dương, những người khác trong gia đình đều giống như bị nguyền rủa vậy.

Sau này cô mới thông suốt, tiểu thuyết là tiểu thuyết, cuộc sống của mình do mình làm chủ, cô không thể nào bởi vì mấy chữ trên quyển tiểu thuyết kia mà hận anh trai chị dâu, cũng không thể bởi vì tiểu thuyết miêu tả người nhà cô quá xấu xa mà mặc kệ họ, bởi vì con người chỉ có thể sống cho hiện tại, hoặc ít nhất là hiện tại cô thấy gia đình mình tuy có nhiều tật xấu nhưng cũng không đến nỗi anh em tương tàn, khoảng cách để trở thành cực phẩm tìm đường chết vẫn còn khá xa, vẫn miễn cưỡng cứu vớt được một chút.

Trong thâm tâm Lý Thanh Lê, người nhà cô ai ai cũng tốt, dù ồn ào nhốn nháo nhưng trung thu ăn tết vẫn có thể tụ lại một bàn nói nói cười cười, dù mâu thuẫn cãi nhau, dù nói ghét nhau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn sẽ hy vọng đối phương luôn luôn mạnh khỏe, chứ không phải hy vọng người ấy sống trong bi thảm.

Cô hy vọng gia đình mình sẽ luôn vui vẻ khỏe mạnh......

Cô hy vọng buổi tối ngày hôm nay sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.

Vì không muốn phá hỏng bầu không khí này, Lý Thanh Lê đành tạm gác suy nghĩ giáo huấn Lý Tam Nha lại.

Thẳng cho đến buổi sáng ngày hôm sau, lúc cả gia đình đang ăn cơm sáng, Lý Tam Nha bưng chén đứng một bên ăn cơm thì Lý Thanh Lê mới xuất kích.

Trên bàn vuông vốn không có ai nói chuyện, Lý Thanh Lê bất thình lình lên tiếng:

"Tam Nha, cháu cũng có đi học đâu, ăn nhanh như vậy làm gì?"

"Khụ khụ..."

Buổi sáng nhờ phúc của chú năm mới được ăn một miếng trứng gà rán hành thơm ngon, Lý Tam Nha đang vùi đầu ăn vui vẻ lại bị Lý Thanh Lê dọa sợ, cháo sặc lên đến mũi, mắt cũng đỏ quạch khó chịu, nó ngẩng đầu nước mắt lưng tròng, vô tội nhìn cô.

Lý đại tẩu vội buông chén đũa vỗ vỗ lưng Lý Tam Nha, "Tiểu Lục, có phải em nhìn nhầm hay không, Tam Nha ngày nào cũng cùng mấy đứa Nhị Nha đi học tan học mà, nó không có trốn học đâu."

Lý lão đại cũng nói: "Đúng vậy, Tam Nha nhà anh là đứa ngoan ngoãn nghe lời nhất trong bốn anh chị em, sao mà nó trốn học được?"

Lý tam tẩu: "Nói Nhị Bảo, Tam Bảo trốn học còn thấy có lý, Tam Nha vừa giỏi lại vừa nghe lời, ngoan hơn mấy đứa còn lại nhiều."

Ngay cả Điêu bà tử cũng không tin:

"Tiểu Lục, hay là Tam Nha lại đắc tội con rồi, con không muốn động thủ thì cứ nói thẳng với mẹ, mẹ dạy dỗ nó giúp con!"

Vợ chồng Lý lão đại: "..."

Lý Thanh Lê giận dỗi, khẽ nhíu mày:

"Mẹ nói gì vậy chứ, con đã dặn mẹ lớn tuổi rồi thì đừng cứ suốt ngày đánh đánh giết giết cơ mà, nếu Tam Nha chọc con thật, con còn khách khí với nó làm gì? Khách khí không phải là phong cách của con."

Lý Đại Bảo cúi đầu lẩm bẩm: "Hóa ra cô út cũng tự hiểu lấy mình đấy chứ."

Lý Thanh Lê không có chỗ nào hơn người, chỉ có mắt cực tinh tai cực thính, người khác nghe không rõ, cô lại chuẩn xác nhìn qua:

"Lý Đại Bảo, nói cái gì đó?"

Đầu óc Lý Đại Bảo chấn động, ý chí cầu sinh trong một giây liền lên tới đỉnh điểm, nó cười nịnh nọt hết cỡ:

"Cô út, cháu đang nói cô là người công bằng, có lý nhất nhà chúng ta, cô nói Tam Nha trốn học thì chắc chắn là nó trốn học, cháu hoàn toàn ủng hộ cô. Nếu lát nữa cô muốn dạy dỗ Tam Nha, cháu, Lý Chính Quốc, cam tâm tình nguyện thay cô làm việc, cháu cũng lấy tóc mình ra thề, tuyệt đối làm việc công minh, nên mắng thì mắng, nên đánh thì đánh, nên cạo trọc đầu thì cạo trọc đầu, tất cả đều nghe cô út chỉ huy!"

Lúc nghe đến ba chữ cạo trọc đầu, đám trẻ con Lý gia đều không khỏi rùng mình căng thẳng.

Nếu cạo hết sạch còn đỡ, chỉ sợ ông nội lại hăng hái ra tay, đến lúc đó đầu đứa nào cũng trông như vừa bị chó gặm, thế thì còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!