Edit: Sweetie
Bên trên đã chuẩn bị xong, kế tiếp toàn bộ Lý gia quen cửa quen nẻo đi tìm vũ khí.
Dù sao cũng là nhà thường xuyên trêu chọc thị phi, tới thời điểm mấu chốt không ai giấu giếm, lấy vũ khí mà bản thân cảm thấy phù hợp nhất ra, nhổ nước miếng ra lòng bàn tay xoa xoa, hầm hè chuẩn bị ra ngoài đánh nhau.
Trong nhà chính, ngoài Lý Thanh Lê còn có mấy đứa nhỏ, cô thấy những người khác đều là vẻ mặt nghiêm nghị chuẩn bị ra ngoài thì nóng nảy dùng cái chân lành còn lại dậm dậm xuống đất.
"Mẹ, cha, mọi người! Con cũng muốn đi!"
Bà Điêu lườm con gái, "Con như vậy rồi còn đi làm gì? Đao kiếm không có mắt, lỡ bị thương thì sao? Con ngoan đi, ở nhà đợi cùng Ngũ Bảo, Lục Bảo, chỉ là đánh một người thôi mà, mọi người đi rồi về ngay."
Bà Điêu cũng là đánh nhau từ nhỏ tới lớn, quen đến mức việc đánh nhau cũng chỉ bình thường như uống nước mà thôi.
Lý Thanh Lê chống tay lên bàn đứng dậy, duy trì tư thế thế gà một chân nhảy đến sau cửa cầm lấy cái gậy trúc xua vịt, lấy nó làm gậy chống đỡ, sau đó hất cằm: "Con phải đi! Con rùa đó hại con thảm như vậy, con treo người ở trên cây hắn cũng không tha, còn lấy gậy chọc vào tay vào đầu con nữa, nếu không phải con ôm lấy đầu, nói không chừng bị hủy dung luôn rồi!
Kẻ tâm địa ác độc như vậy, hôm nay không chính mắt nhìn thấy hắn bị đánh tè ra quần kêu cha gọi mẹ, con chết cũng không cam lòng!"
Bà Điêu thấy con gái nghiến răng nghiến lợi thì càng đau lòng, chỉ hận không thể vặt luôn cái đầu của tên Lương Lỗi kia xuống cho con gái đá!
Bà gọi ba chị em Lý Đại Nha tới: "Đại Nha, cô út giao cho các cháu trông, đợi lát nữa phải chăm cô cẩn thận, để cô út có chuyện gì thì đừng trách bà xử luôn mấy đứa!"
Đám Lý Đại Nha đã sớm quen cảnh bà nội lấy roi doạ người, bọn nó cũng không để trong lòng, ngược lại mắt sáng quắc nhìn ra cửa, muốn lập tức lao ra xem cha mẹ giáo huấn kẻ xấu.
Đàn ông Lý gia thân mặc áo may ô, tay cầm vũ khí, xếp hàng chỉnh tề chờ xuất phát.
Cả gia đình nổi giận đùng đùng, xếp hàng có trật tự đi ra khỏi nhà, đi qua Phan gia, Hứa gia, bước lên cầu gỗ cộp cộp cộp, nhắm thẳng ký túc xá thanh niên trí thức mà đi.
Nhà Lý Khánh Sơn ầm ĩ như vậy, người có mắt đều có thể nhìn ra hôm nay có người gặp xui xẻo, đại đội có trò hay để xem rồi!
Ở niên đại thiếu hoạt động giải trí đến cực điểm này, đánh cãi nhau tương đương với náo nhiệt ngày tết, vậy nên các xã viên ném hết đồ trong tay xuống, việc ngoài ruộng không làm, phân gà phân trâu không nhặt, đến cơm chiều làm được một nửa cũng không làm nữa, cả đại đội nhốn nháo, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh hơn phân nửa người trong đội sản xuất đều tụ tập ngoài cửa ký túc xá thanh niên trí thức.
Lý gia biết hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới xem, nhưng bọn họ không sợ, cũng không để bụng.
Bởi vì người trong đội sản xuất hơn phân nửa là mang họ Lý, sau nhiều đời cắm rễ kết hôn, toàn bộ đội sản xuất đều coi như có quan hệ thân thích, chỉ trừ đám thanh niên trí thức kia ra.
Dưới tình huống như thế, đám Lý lão đại không lo lúc đánh nhau bị người khác ngăn cản, ngược lại còn sợ không biết nên khuyên thế nào để họ hàng nhà mình đừng nhúng tay vào, rốt cuộc Lý gia có tới cả trăm hộ, Lương Lỗi lại chỉ có một, lỡ đánh ra mạng người thì đúng là mất nhiều hơn được.
Bầu không khí của cả đại đội khẩn trương đến bất ngờ, đáng tiếc người trong ký túc xá thanh niên trí thức còn chưa nhận ra, thẳng cho đến khi một loạt tiếng bước chân nặng nề phá vỡ sự yên tĩnh.
Lương Lỗi vốn đang giặt giày ngoài cửa thì thấy cả gia đình Lý Thanh Lê hùng hùng hổ hổ bước vào sân, hắn chột dạ chạy vụt vào ký túc xá rồi khoá cửa lại.
Đến đây Lý Thanh Lê biết mình không cần đối chất nữa, dáng vẻ hiện tại của hắn đã chứng minh tất cả.
Bốn anh em Lý gia không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt là biết phải làm thế nào, đầu tiên là Lý lão đại lên sân khấu, anh bước đến đập thật mạnh lên cửa ký túc xá, ván cửa rung lên kêu rầm rầm, bụi trên tường rơi xuống mù mịt.
"Mở cửa! Mở cửa! Mở cửa ra!"
"Họ Lương kia, thằng không có trứng lăn ngay ra đây cho tao! Đừng ép tao phải đá cửa!"
"Mày chạy nhanh quá nhỉ, biết sợ rồi à? Lúc mày bắt nạt em gái tao sao mày không biết sợ?"
Cửa ký túc xá nam thanh niên trí thức không mở, nhưng bên nữ thanh niên trí thức lại dốc toàn bộ lực lượng, vừa thấy trong sân tụ tập đông người, mỗi người còn hung dữ cầm vũ khí thì lập tức thấy không ổn.
Con người là sinh vật sống theo bầy, tuy giữa các thanh niên trí thường xuyên có mâu thuẫn, nhưng do đều là người ngoài đội sản xuất, bọn họ tất nhiên vẫn sẽ bảo vệ nhau.
Vương Tĩnh Vân là nữ thanh niên trí thức lớn tuổi nhất, trong lòng cũng sợ hãi vô cùng. Mắt thấy Lý lão nhị nhấc chân tàn nhẫn đá ván cửa, sau đó lấy đòn gánh đập loạn xạ như muốn đánh chết người, còn Lý lão tam không coi ai ra gì gọi Lý lão tứ dùng đá đập vỡ cửa sổ ký túc xá nam, Vương Tĩnh Vân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người yêu của cô ấy
- Ngưu Kiến Quốc cũng đang ở trong phòng đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!