Chương 44: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê lạnh mặt, mỉa mai trả lời hắn:

"Tôi 19 tuổi thì sao? Đến năm 90 tuổi, tôi đây vẫn mãi mãi trẻ hơn anh!"

Cô dừng chân, cao giọng nói với cái ót cũng lộ ra cảm giác ngốc nghếch của Hà Dược Tiến: "Dừng ở đây đi, chúng ta không hợp, đừng làm lãng phí thời gian của nhau."

Hà Dược Tiến nghe vậy liền quay đầu lại, híp đôi mắt đào hoa, cười như không cười, cong một bên khóe môi, "Cô bé, ánh mắt không thể lừa người, trong mắt em có anh…"

Hắn lắc đầu đi tới, giọng điệu nuông chiều, "Phụ nữ lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo. Thật ra anh đẹp trai anh tuấn, điều kiện lại tốt, trong lòng em thích anh nhưng lại tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh cũng là bình thường. Yên tâm, anh không phải loại người cổ hủ chỉ nhìn gia thế, em có thể thích anh rồi đó!"

Lý Thanh Lê: Ông trời ơi, ngày xưa cha mẹ hắn bỏ mặc hắn rồi chuyển sang nuôi nhau thai đúng không, nghe không hiểu tiếng người à?

Cô lười so đo với loại người này, ném cho đối phương một ánh mắt siêu cấp xem thường, rời đi không chút do dự.

Hà Dược Tiến thấy cô đi cũng đuổi theo sau, miệng lải nhải:

"Cô bé, em đang ép mình không thích anh nữa đúng không? Anh thừa nhận, chiêu này đã thành công hấp dẫn được anh rồi!"

Lý Thanh Lê không thèm quay đầu, sợi tóc cũng viết hai chữ tuyệt tình.

Hà Dược Tiến lập tức trở nên nóng nảy, "Được rồi, anh thừa nhận, thật ra anh cũng có chút thích em. Đừng dối lòng mình nữa mà em Tiểu Lê! Bỏ lỡ anh là tổn thất lớn nhất của đời em đó!"

Lý Thanh Lê không khỏi đi nhanh hơn, thậm chí cô còn hận mình không thể lập tức mọc cánh bay đi.

"Cô bé! Anh muốn xông vào thế giới của em! Chỉ cần em quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, anh nguyện vì em bỏ cả đại dương! Anh muốn cưới em, anh chỉ muốn có được thanh xuân và trái tim của em, những cái khác anh đều không cần! Ngoài anh ra, em không còn lựa chọn nào tốt hơn đâu!"

"Sao em không nói chuyện với anh? Em nhịn được ư? Em làm vậy là đang trừng phạt chính mình đó có biết không? Anh không cho phép em phạt mình như vậy!"

Lý Thanh Lê bịt tai bắt đầu chạy điên cuồng, chỉ tiếc chân cô không dài bằng chân người ta, còn chưa chạy lên bờ đã bị Hà Dược Tiến chặn đường, cô đi bên nào, hắn liền ngăn bên đó.

"Em Tiểu Lê, chiêu lạt mềm buộc chặt chơi một lần là đủ rồi, chơi nhiều anh sẽ giận đấy. Anh biết là em thích anh, hiện tại anh cho em phép em được đến với anh!"

Hà Dược Tiến hất cằm, từ góc nhìn của Lý Thanh Lê có thể thấy rõ ràng từng sợi lông mũi của hắn.

Mắt cô tóe lửa, nghiến răng nhìn xuống sông, rồi đột nhiên che miệng kêu lên hoảng sợ.

"Dưới nước... có cái gì kìa!" Cô chỉ xuống nước, mặt trắng bệch dựa sát vào người Hà Dược Tiến.

Hà Dược Tiến cười nhếch mép tà mị, "Em Tiểu Lê đừng sợ, đã có anh Dược Tiến đây rồi."

Lý Thanh Lê chọc chọc ngón tay vào người hắn, thúc giục: "Anh Dược Tiến, vậy anh mau đi xem dưới nước có gì đi!"

Hà Dược Tiến không hề nghi ngờ, dưới ánh mắt chờ mong sáng quắc của Lý Thanh Lê, hắn ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi đến gần bờ sông, nghển cổ nhìn xuống nước.

"Không có cái gì cả, em Tiểu Lê hoa mắt nhìn nhầm à?"

Lý Thanh Lê đã trèo lên bờ, ôm tay từ trên cao nhìn xuống hắn, cười hì hì:

"Sao lại không có? Lù lù một con lợn với đôi mắt đào hoa đấy còn gì!"

Lần này mà Hà Dược Tiến còn không hiểu thì thật đúng là không có đầu óc, mặt hắn biến sắc, ngũ quan vặn vẹo đỏ bừng bừng.

"Cô bé! Em đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi! Cô gái ỷ được tôi yêu thích mà làm bậy đã bị tôi đá rồi, quỳ xuống cầu xin tôi cũng không thèm quay lại! Em còn không mau cút lại đây xin lỗi tôi đi!"

Lý Thanh Lê dùng hai ngón tay kéo mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ:

"Lêu lêu lêu… Tôi còn lâu mới xin lỗi! Đống phân tưới rau như anh cũng xứng để tôi xin lỗi á?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!