Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Mùa hè nhiều mưa, nửa đầu đêm oi bức khó chịu, nửa sau đêm sấm chớp đì đùng, mưa nện lên mái ngói, tí tách không ngừng.

Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng ếch kêu đan xen, dưới đêm mưa soạn ra một khúc hoà âm từ thiên nhiên.

Một giấc này Lý Thanh Lê ngủ cực sâu, cơm sáng cũng bỏ lỡ, thẳng cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập mới kéo được cô ra khỏi giấc mơ tràn ngập đùi gà giò heo.

Lý Thanh Lê xoa mắt mở cửa, còn chưa kịp thấy rõ đã bị đẩy vào phòng.

Bà Điêu vừa kéo tay không cho cô tiếp tục nằm xuống giường, vừa lấy quần áo tròng lên người cô, "Tiểu Lục đừng ngủ gà ngủ gật nữa! Có bà mối tới nhà muốn giới thiệu đối tượng cho con kìa!"

Lý Thanh Lê bày ra dáng vẻ sống không bằng chết, mắt nhắm miệng làu bàu: "Đối tượng cái gì chứ, giới thiệu đúng người là đối tượng (đối: đúng), giới thiệu sai người nên gọi sai tượng!"

Bà Điêu nghiến răng véo eo con gái một cái. Lý Thanh Lê trừng to mắt, miệng ngoác nhét vừa quả trứng gà, muốn hét lên lại bị bà lấy tay bịt miệng.

"Không được kêu! Nếu để bà mối có ấn tượng xấu, con lừa đâu ra chàng rể tốt cho mẹ? Ngày thường con ngủ bao lâu mẹ đều không có ý kiến, nhưng tục ngữ nói rất đúng, thép tốt thì làm lưỡi dao, hôm nay con phải mài nó cho mẹ! Không được làm hỏng chuyện, biết chưa?"

Bị ánh mắt hung ác như hổ mẹ nhìn chằm chằm, Lý Thanh Lê có thể nói không được sao? Cô chỉ sợ mình nói sai một chữ sẽ bị mẹ mình một đao chém chết.

Giờ thì cơn buồn ngủ cũng biến mất, không cần mẹ ân cần dạy bảo, Lý  Thanh Lê nhanh chóng thay váy và giày xăng đan, sau đó đến phòng bếp rửa mặt đánh răng, còn bà Điêu trở lại nhà chính nói chuyện cùng bà mối, một lúc sau cô mới cười mỉm đi ra.

Người vừa bước đến, thứ khiến người ta chú ý đầu tiên chính là đôi mắt ngập nước to tròn của cô, gặp là khó quên, đôi môi hồng hồng cùng lúm đồng tiền đáng yêu, nhìn một cái thôi cũng thấy ngọt đến tận đáy lòng.

Vương Vệ An vừa nhìn thấy Lý Thanh Lê liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, gian nhà chính xám xịt cũng trở nên sáng sủa, hắn không cầm lòng được mà đứng lên nhe răng cười với cô.

"Nghe thím nói em Thanh Lê làm việc ngoài ruộng thấy không thoải mái, hôm nay tự tiện tới chơi còn làm em phải dậy sớm, thật là làm phiền em quá."

Bà Điêu ra hiệu bằng mắt, Lý Thanh Lê nháy mắt đã hiểu, cô nhíu mày, má lúm đồng tiền cũng nhạt dần, giọng nói yếu ớt:

"Đúng là có hơi không thoải mái, nhưng ngủ một giấc đã khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm."

Vương Vệ An chỉ cảm thấy cô nói chuyện thật dịu dàng, tai như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng thổi qua, trong lòng càng thấy thích, cũng có chút đau lòng.

"Em Thanh Lê thật thấu hiểu lòng người."

Lý Thanh Lê cười mỉm, ý là muốn nghe bà mối giới thiệu thêm về người này.

Bà mối Lưu đã làm bà mối nhiều năm, mắt luyện cực kì tinh ý, lặng lẽ nhìn đôi trai gái trước mắt mắt đi mày lại thì cười càng tươi, một loạt lời khen tuôn ra như thác.

"Đã sớm nghe nói ở đội sản xuất số 2 có vô số tuấn nam mỹ nữ, đặc biệt là nhà chú tư của đại đội trưởng Lý, từ trên xuống dưới không có ai là xấu xí, ban đầu em còn không tin, hôm nay đến đây gặp chị và các cháu, em xem như phục rồi! Chị xem cô bé này đi, đôi mắt này, cái mũi cái miệng này, từ khuôn mặt, hình thể đến làn da… Em ít học không biết nên hình dung ra sao, Dương Quý Phi thời xưa chắc cũng chỉ đến vậy thôi!"

Bà Điêu cười tít mắt, "Em đừng khen Tiểu Lục, đuôi con bé sắp vẫy lên tận trời rồi kìa! Nhưng mà lời đồn cũng không phải là sai, năm đứa con trai và con gái út nhà chị, đứa nào cũng đẹp, cháu trai, cháu gái cũng giống cha chứ không giống mẹ! Nếu phải chọn thì con trai út và con gái chị quả thật xứng danh đẹp nhất nhà, nhưng mà hai đứa nó cũng khiến chị nhọc lòng nhất đây.

Thằng út vẫn luôn ở trong quân đội, 26 tuổi rồi mà vẫn chưa có người yêu, con gái thì tuổi còn nhỏ, tính tình đơn thuần, chị chỉ sợ gả đi bị người ta bắt nạt!"

Bà mối Lưu nháy mắt đã hiểu ẩn ý trong lời nói của bà Điêu, cho bà một ánh mắt "Em hiểu mà", sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt:

"Cô bé Tiểu Lê này, em vừa nhìn đã thấy thích, chắc chắn không phải là loại người mưu mô, hiếu thắng, nhỏ nhen, xấu tính, khó sống chung rồi..."

Bà mối Lưu cứ nói một câu, độ cong khóe môi Lý Thanh Lê lại giảm bớt một phần, nếu không phải hôm nay mới gặp bà ta lần đầu, cô quả thực có lý do để hoài nghi người này đang cố ý chọc ngoáy mình.

Trước không nhắc tới mưu mô gì đó, nhưng hiếu thắng thì làm sao? Có người thắng thì sẽ có kẻ thua, vậy vì sao cô không thể là người thắng?

Nhỏ nhen? Trời sinh đã vậy rồi! Nếu không thích thì không chọc vào cô là được mà! Đã đắc tội với cô trước, vậy cũng đừng trách vì sao cô tiểu nhân trả thù tàn nhẫn!

Xấu tính? Người đẹp làm gì cũng đúng! Phải biết rằng hoa đẹp thì luôn có gai.

Khó sống chung? Tại sao cô lại phải dễ sống chung? Cô muốn mình là một bông hoa cao quý lãnh diễm, khiến người ta chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể dâm loạn, có được không!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!