Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Hiện tại ngoài ruộng ít việc, Lý Thanh Lê đột nhiên trở nên nhàn rỗi, sau bữa cơm sáng, cô và cha liếc mắt nhìn nhau, cả hai phì cười rồi từng người trở về phòng ngủ tiếp.

Một giấc này ngủ tới tận giữa trưa, nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng, Lý Thanh Lê nóng không chịu nổi lăn từ trên giường xuống dưới đất, ra cửa đi thẳng đến phòng bếp lấy bát tráng men múc nước giếng, uống hai hớp, cảm giác nóng bức trong người mới thoáng dịu đi.

Người tỉnh bụng cũng tỉnh, Lý Thanh Lê không hiểu vì sao mình mới chỉ nằm một buổi sáng đã cảm thấy đói, nhưng từ trước đến nay cô không hề có thói quen đè ép d*c v*ng của bản thân, vì thế cô nhẹ nhàng bước ra sân, đi thẳng đến vườn rau bên bờ sông tuần tra một vòng, lúc trở ra, trong tay có thêm một quả dưa lê và hai quả cà chua.

Cũng chỉ có Lý Thanh Lê cô là có thể tự do dạo vườn rau, trước đó còn có một người nữa là Lý Đại Bảo, nhưng hiện tại nó đã bị mẹ cô đá ra khỏi danh sách một trong ba người được yêu thương nhất nhà mất rồi.

Lý Thanh Lê biết quả dưa mình đang cầm chính là một tiểu yêu tinh yêu diễm đê tiện, nếu như cô mang yêu tinh này về, chắc chắn trong nhà sẽ xảy ra một hồi gió tanh mưa máu, vì sự yên bình của gia đình, cô chỉ có thể rưng rưng há to mồm ăn thịt nó, đến da của "yêu tinh đê tiện" cũng không tha, thi cốt biến mất thì đám Lý Đại Nha mới không phát hiện ra, chặt đứt mọi ảo tưởng không nên có.

Lúc mẹ cô trồng dưa đã nói, hai cây dưa lê này là trồng cho Tiểu Lục ăn, đừng nói là cháu trai, đến con trai cũng đừng hòng mơ ước, một cái lá cũng không được hái.

Đối với chuyện này Lý Thanh Lê chỉ có một suy nghĩ: Mẹ tốt quá, con yêu mẹ!

Ăn xong dưa lê và cà chua, về đến nhà cũng vừa lúc tới giờ ăn cơm, Lý Thanh Lê xới cho mình một chén cơm thật đầy, dưới nước thịt khô xào đậu que lên trên, mỗi hạt cơm đều thơm ngào ngạt đẫm nước xốt, nuốt xuống cảm giác như tâm hồn và thể xác đều sắp thăng hoa.

Ăn xong chén cơm thứ nhất, Lý Thanh Lê buông chén đũa lau miệng, bà Điêu lo lắng hỏi: "Sao thế Tiểu Lục, trưa chỉ ăn một chén cơm thì sao mà no?"

Lý Thanh Lê sờ sờ bụng: "Mẹ, dạo này con làm công gầy đi rồi mà, chắc là dạ dày cũng bé lại, con không ăn nữa đâu."

Lý Đại Nha tỏ vẻ cạn lời: "Cô út, mu bàn chân cô còn dính hạt dưa lê kia kìa!"

Lý Thanh Lê: "…"

Lý Thanh Lê yên lặng móc ra một cái kẹo trái cây từ trong túi, "Lý Đại Nha, cho cháu thêm một cơ hội nữa."

Trong nháy mắt Lý Đại Nha như chó con thấy xương, ra sức nịnh nọt, "Cô út dạo này bị mệt cho nên ăn uống không tốt, cô út thật là vất vả quá đi."

Lý Thanh Lê gật gật đầu, "Cháu gái của cô thật là hiểu chuyện, cô phải khen thưởng chính mình mới được."

Lý Đại Nha còn không chưa kịp phản ứng, Lý Thanh Lê đã lột xong vỏ kẹo trái cây, chuẩn xác ném vào miệng mình.

Lý Đại Nha: ???

Cô cười tà mị: "Lý Đại Nha, cháu lớn rồi, có một số đạo lý cũng nên hiểu, hôm nay cô út dạy cháu thế nào là không nên đắc tội với phụ nữ!"

Lý Đại Nha khóc không ra nước mắt.

Vốn buổi trưa Lý Đại Nha phải rửa chén, nhưng con nhóc này cơm nước xong liền bỏ đấy rồi chạy ra ngoài.

Lý Thanh Lê đều nhìn theo, thấy Lý Tam Nha chuẩn bị vào phòng bếp dọn dẹp cùng Lý đại tẩu, cô liền kéo nó đến chỗ ngoặt không người.

"Tam Nha, muốn ăn kẹo trái cây không?"

Mắt Lý Tam Nha hấp háy, thái độ lại ngoan ngoãn như con cừu non:

"Cô út, cô muốn cháu giúp cô làm gì? Cháu không cần kẹo của cô, chúng ta là người một nhà mà."

Lý Thanh Lê nhét kẹo vào lòng bàn tay, ép nó nhận, "Giờ cháu đi theo dõi Đại Nha, xem con bé nói chuyện cùng ai."

Lý Tam Nha vừa nghe là chuyện đơn giản như vậy liền hất bím tóc ra đằng sau, chạy vụt không thấy bóng.

Có người giúp mình làm việc, Lý Thanh Lê liền yên tâm thoải mái về phòng tiếp tục ngủ trưa, dù ngủ không được thì dưỡng đầu óc cũng tốt, nói không chừng ngày nào đó đầu óc cô đột nhiên khai thông trở nên thông minh hơn thì sao?

Buổi trưa quá nóng, Lý Thanh Lê trằn trọc hồi lâu mới ngủ được, cô ngủ liền một mạch tới tận chạng vạng mới tỉnh dậy, cả người bủn rủn nhất thời không rõ hôm nay là hôm nào, thẳng đến khi Lý Tam Nha đẩy cửa vào phòng.

"Cô út dậy rồi ạ?" Lý Tam Nha thấy Lý Thanh Lê ngồi trên giường mới nhảy nhót chạy đến mép giường ngồi xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!