Edit: Sweetie
Lý Thanh Lê đá đến khi chân hơi mỏi mới tiêu giận, hất hai bím tóc ra sau lưng định đi về.
Ai ngờ vừa mới quay đầu lại đối mặt với gương mặt cực kì xuất sắc kia của Phó Bạch, chẳng qua mặt anh lúc này không có biểu cảm gì nên trông càng lạnh lùng, đôi mắt phượng lãnh đạm nhìn cô.
Lý Thanh Lê cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Phó Bạch, sao anh lại ở đây?"
Anh tiến lên trước vài bước, đến khi cách cô khoảng 1 mét mới dừng lại, dáng người anh cao, đứng gần làm cho người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.
Mà lúc này Phó Bạch khẽ nhíu mày, bị đôi mắt đen láy này nhìn chằm chằm, Lý Thanh Lê cũng thấy hơi sợ.
Liếc mắt qua gã đàn ông đang r*n r* nằm dưới đất, giọng anh trịnh trọng:
"Lần sau gặp phải loại chuyện thế này thì phải lớn tiếng kêu to, lần này cô có thể khống chế hắn là bởi vì hắn uống say, đừng lấy an toàn của mình ra đùa giỡn."
Lý Thanh Lê lầm bầm:
"Tôi cũng đâu có ngốc, đương nhiên là biết đánh không lại thì chạy, lần này đánh thắng rồi còn gì?! Mà anh tưởng tôi thích đánh người chắc? Cái loại đàn ông ghê tởm này, tôi dùng một chân có thể phế mười tên!"
Không biết có phải Lý Thanh Lê nghĩ nhiều hay không, Phó Bạch không nói gì nhưng mặt ngày lạnh.
Cô không phải là người không biết tốt xấu, thấy tình hình có vẻ xấu hổ thì chủ động nói sang chuyện khác:
"Đồng chí Phó Bạch, anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao anh biết tôi ở đây?"
"Gần đây có trạm phế liệu, tôi đang tìm sách. Không chỉ hiện tại, vừa nãy cô tố cáo chủ cửa hàng bánh nướng tôi cũng trùng hợp chứng kiến."
Lý Thanh Lê im lặng hồi lâu: "Anh có cảm thấy……"
"?"
"Đôi ta gần đây đụng mặt nhau hơi nhiều không?"
Lần này cả hai cùng không lên tiếng.
Đúng là có hơi nhiều, nhưng mà vì sao lại nhiều?
Tên say rượu không biết đã trốn đi từ lúc nào, mặt trời nửa tiếng trước vẫn còn không ngừng toả nhiệt, khi Lý Thanh Lê và Phó Bạch đang định tách nhau ra thì bầu trời trong chớp mắt mây đen giăng đầy, từng hạt mưa rơi xuống nện lên mái ngói, lá cây, đường cái, tí ta tí tách không yên.
Lý Thanh Lê che đầu nhìn lên trời, một đám mây đen đặc từ nơi không xa tụ lại, mưa càng ngày càng lớn, có vẻ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ngừng.
Cô cùng Phó Bạch trú mưa dưới mái hiên, lại nói với anh: "Mưa cứ thế này thì có trốn cũng vô dụng, nhà bác tôi ở gần đây, anh muốn đến đó trú mưa không?"
Phó Bạch không đồng ý ngay: "Có tiện không?"
Lý Thanh Lê cười "Xì" một tiếng, gật gật, "Nhà hơi nhỏ, như anh mà bước vào thì chắc chỉ đứng được một chân thôi, đương nhiên là không tiện rồi."
Phó Bạch vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
"Vậy đi thôi." Nói xong anh ném một nửa quyển sách cũ cho Lý Thanh Lê, "Cầm che mưa."
Lý Thanh Lê tùy ý xem lướt qua, quyển sách này ngoài bìa bẩn thỉu, mơ hồ nhìn ra hai chữ máy móc gì đó, Phó Bạch không để trong lòng, cô tất nhiên cũng không hề có gánh nặng tâm lý mà dùng, dù sao cũng có không ít thi cốt sách giáo khoa bị cô chôn vùi dưới hầm cầu.
Hai người đội mưa ra sức chạy, chạy đến dưới lầu ký túc xá công nhân viên chức thì quần áo đều ướt hơn phân nửa, Phó Bạch may mắn chỉ ướt tóc, anh vuốt hai cái chẳng những không có vẻ hỗn loạn, ngược lại còn tăng thêm vài phần quyến rũ, áo sơ mi trắng dính nước nửa trong suốt dính vào da càng làm nổi bất vóc dáng cao lớn.
Tình huống của Lý Thanh Lê thì xấu hổ hơn, bởi vì mặc váy liền áo nên dính nước mưa càng bó sát vào người, váy bó sát không đáng sợ, nhưng dáng người càng đẹp càng xấu hổ, váy dính vào người khiến đường cong cơ thể cô lộ ra, ngực cong mông vểnh, từ trên xuống dưới khó có thể che giấu.
Phó Bạch cũng không chú ý, lúc đưa sách cho cô thì lơ đãng liếc một cái, ngay sau đó như bị bỏng mà nhìn sang chỗ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!