Chương 4: Trai đểu cút đi

Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê bực bội vô cùng.

Cô cảm thấy chỉ số thông minh 19 năm qua của mình có lẽ đã dùng hết trong hôm nay luôn rồi.

Xui là dung lượng não không đủ, cô vẫn chưa thể chải chuốt mọi việc rõ ràng.

Thế mà đúng lúc này lại bị Lý Đại Nha xen ngang làm đầu óc rối loạn.

"Không ăn không ăn không ăn! Lý Đại Nha, đừng tới làm phiền cô nữa!"

Buổi sáng ăn hai chén cơm còn chưa tiêu hết, giọng nói sang sảng truyền đi rất xa, tròn vành rõ chữ chui vào tai già trẻ lớn bé ngoài nhà chính, không ai may mắn thoát khỏi.

Bà Điêu sao có thể ngồi yên, hít hai hơi liền chạy tới, đẩy cửa lại phát hiện cửa khoá từ bên trong.

"Tiểu Lục, con sao thế? Ai chọc con không vui à? Con nói cho mẹ biết, mẹ gọi mấy anh trai con đi dạy cho nó một bài học!"

Lý Thanh Lê bực bội dậm chân, "Trời ạ! Con đang suy nghĩ mà, mẹ để con yên một lúc được không!"

"Được được được, mẹ không nói nữa, nhưng dù sao con cũng phải ăn cơm chứ? Người là sắt cơm là thép, một bữa…"

"Bác gái, có chuyện gì vậy ạ? Có phải Lê Tử lại giận dỗi trốn trong phòng không ra ăn cơm không?" Giọng Vương Húc Đông từ ngoài sân vọng vào.

"Húc Đông, cháu tới đúng lúc quá, con bé này không biết là bị ai bắt nạt, hỏi không nói mà cũng không ra ngoài ăn cơm, cứ trốn trong phòng thì biết phải làm sao! Trước giờ nó nghe lời cháu nhất, cháu mau vào khuyên giúp bác đi."

"Bác gái, bác kêu Đại Nha dọn cơm đến đây đi ạ, để cháu khuyên cô ấy."

Vương Húc Đông nói với vẻ chắc chắn mình sẽ thu phục được Lý Thanh Lê.

"Được được, Đại Nha nghe thấy chưa, mau đi dọn cơm đi! Húc Đông cũng chưa ăn đúng không, Đại Nha dọn cho anh Vương luôn ha, thịt kho tàu, tai heo kho, trứng gà rán, nhớ gắp nhiều một chút!"

Vương Húc Đông ngượng ngùng từ chối:

"Bác gái, cháu không yên tâm về Lê Tử nên mới đến đây, ở ký túc xá thanh niên trí thức đã nấu cơm xong rồi ạ..."

"Rầm" một tiếng, cửa gỗ b*n r* đập vào tường, bụi rào rào rơi xuống đất.

Bà Điêu và Vương Húc Đông đứng trước cửa đều bị doạ sợ.

"Tiểu Lục, con hù chết mẹ rồi!" Bà Điêu vỗ vỗ ngực.

Lý Thanh Lê lạnh mặt gọi Lý Đại Nha đang ở trong bếp lấy đồ ăn:

"Không được lấy cơm cho người ngoài ăn! Lương thực nhà chúng ta thà đút cho heo ăn cũng không cho Vương Húc Đông ăn!"

Vương Húc Đông không cười nổi nữa.

Bà Điêu khó hiểu, con gái mình làm sao vậy?

Phải biết rằng ngày thường Lý Thanh Lê rất thích Vương Húc Đông, đương nhiên thái độ Vương Húc Đông cũng rất tốt, hai người không nói rõ, chỉ kém đâm thủng tầng giấy cửa sổ kia.

Bà Điêu xem Vương Húc Đông như nửa con rể, nếu không cũng sẽ không hầu hạ người ta ăn ngon uống tốt như vậy.

Trong mắt bà, con gái bà chính là tiên nữ trên trời, làn da trắng nõn nà, có thể nói là trắng nhất đội sản xuất thậm chí toàn bộ công xã cũng không quá. Đây ít nhiều cũng nhờ hồi bà còn trẻ cũng trắng, còn mấy người nói con gái bà trắng là do lười không phải ra ruộng làm việc, bà tuyệt đối sẽ không thừa nhận!

Con gái trắng trẻo xinh đẹp làm bà Điêu rất tự hào, mông lớn dễ sinh con, vừa nhìn là biết có phúc, hơn nữa con gái bà còn từng học cấp 3, trên có năm anh trai giúp đỡ, anh chị em họ cũng cả một đống, so với mấy thanh niên trí thức phải xuống nông thôn, người bị thiệt tuyệt đối con gái bà.

Nếu không phải Vương Húc Đông tuấn tú, tay chân nhanh nhẹn, biết ăn nói biết làm việc lại thâm tình, con gái cứ muốn chết muốn sống làm ầm ĩ, thì còn lâu bà mới đồng ý cho hai đứa quen nhau!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!