Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt tương tự bà Điêu ra mở cửa, tầm mắt lần lượt xẹt qua Lý Thanh Lê và Lý lão tam, sau đó lui vài bước, "Đều vào đi, nhìn hai đứa nhỏ này ngây người ra kìa, không biết gọi bác à?"

Lý lão tam nháy mắt mỉm cười, "Hóa ra là bác ạ, hơn nửa năm không gặp trông bác ngày càng có tinh thần, mới mở cửa cháu còn không nhận ra luôn đó ạ."

Bác tư Điêu cười nhăn mặt nhăn mày, "Thành Cát dẻo miệng quá, phụ nữ thích kiểu như cháu lắm đấy, chỉ tiếc là mắt tìm vợ thì hơi kém."

Mặt Lý lão tam vốn bị nắng phơi hồng nháy mắt đen thành than.

Lý Thanh Lê và mẹ ăn ý liếc nhau, thấy chưa, đã nói hôm nay xui xẻo rồi mà!

Tuy nhiên bà Điêu dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, lên tinh thần bước vào nhà nhanh như bay, giống như người vừa rồi bị mặt trời phơi uể oải căn bản không phải mình.

"Anh cả, hôm nay em đưa thằng ba và Tiểu Lục tới thăm anh này!"

Bác cả Điêu tóc muối tiêu, nước da ngăm đen, thịt trên mặt giống như vỏ quýt phơi khô từ trên ghế chạy nhanh ra đón, "Nghi Tú đấy à, sao em cũng tới? Hôm nay tới để mệt chết hả! Thật là, cũng sắp 60 tuổi rồi, tưởng mình còn trẻ lắm hay sao?"

Bác tư Điêu cười ha ha xen vào giữa hai người, nửa đùa nửa thật: "Anh cả từ nhỏ đã thương Nghi Tú nhất, em với Thư Đào cũng từ xa đến thăm anh, sao không thấy anh cũng đau lòng cho hai mẹ con em nhỉ?"

Bác cả Điêu còn chưa nói câu nào, bà Điêu đã ôm cánh tay liếc mắt:

"Chị tư, người không biết còn tưởng chị sống càng lâu càng trẻ ra đấy, có phải mười mấy tuổi đâu mà so đo chuyện này?"

"Em vẫn giống y như lúc nhỏ, chị nói đùa hai câu thôi mà em cứ một hai phải coi là thật, chịu em luôn đấy."

"Tính em vốn thẳng, một là một, hai là hai, đâu giống như chị tư, chết có thể nói thành sống, sống có thể nói thành chết. Ngày nào đó chị có ra đi thì cái miệng chị vẫn có thể lưu truyền trăm năm."

Bác cả Điêu bị kẹp ở giữa hai người, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, mỗi người một câu làm cho ông thấy cực kỳ sợ hãi, cảnh tượng bốn năm chục năm trước phải chứng kiến hai chị em cãi nhau hàng ngày bỗng ùa về.

Diện tích ý túc xá công nhân viên chức vốn không lớn, ba anh em bà Điêu chiếm gần hết chỗ trống, Lý lão tam phải cố gắng lắm mới nhét được đồ vào nhà.

Khoảnh khắc Lý Thanh Lê nhìn thấy bác tư Điêu là cô biết ngay sẽ có chuyện xảy ra, không đúng, hôm nay hẳn là còn rất nhiều chuyện cho nên cô liền từ bỏ giãy giụa, dựa vào ưu thế hình thể của bản thân mà chen qua đám người, cuối cùng cũng ngồi được xuống ghế, quen tay rót cho mình một ly nước sôi để nguội.

Đang chuẩn bị uống thì con gái bác tư - Chu Thư Đào đột nhiên che miệng kêu lên:

"Tiểu Lục, mới hơn nửa năm không gặp mà sao em gầy đi nhiều thế, nhìn em xem, cằm thì nhọn hoắt, mặt cũng hốc hác, là dạo này không ăn được hay là làm sao?"

Lý Thanh Lê từ tốn uống nước, sau đó mới lười biếng liếc cô ta một cái:

"Không làm sao cả, xuống ruộng làm công thôi mà."

Chu Thư Đào lại lần nữa che miệng kêu lên, chỉ là giọng cũng to dần:

"Cái gì? Em còn phải xuống ruộng làm công á? Sao có thể như vậy được, để mấy người anh họ làm là được rồi mà, nhà thì đông người, sao cứ phải bắt một cô gái như em đi làm công làm gì cơ chứ? Nhìn em vất vả tụt cả cân rồi đây này..."

Lý Thanh Lê: "Không quan trọng, có thể nhìn ra trẻ hơn chị là được, dù sao thì cũng cần biết thứ tự lớn nhỏ mà."

Chu Thư Đào cắn răng, nhìn Lý Thanh Lê băn khoăn: "Nhìn đi, da cũng bị phơi khô đen rồi."

Lý Thanh Lê: "Không sao, dù thế nào cũng trắng trẻo xinh gái hơn những người khác."

Chu Thư Đào đen hơn Lý Thanh Lê lập tức tức thành con cá nóc, cô ta vẫn không từ bỏ mà tiếp tục tỉ mỉ đánh giá, đến một sợi tóc cũng không buông tha, rất nhanh mắt cô ta đã sáng lên, "Tiểu Lục, bộ váy này của em giặt đến trắng bệch rồi mà vẫn còn mặc à?"

Cô ta ưỡn ngực kéo kéo váy hoa nhí trên người, cực kì đắc ý: "Con gái trên huyện hay mặc váy kiểu này cơ."

Lý Thanh Lê hất bím tóc tết vừa dày vừa bóng mượt ra sau, cũng ra vẻ cao quý lãnh diễm: "Chỉ cần là người xinh đẹp, có trùm bao tải vẫn đẹp. Nhưng nếu ngoại hình xấu xí lại còn thích đua đòi, mặc mấy cái váy hoa thắm liễu xanh thì thật đúng là… đau cả mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!