Chương 37: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Sáng hôm nay, Hoàng Quảng Linh cố ý dậy thật sớm, lấy cơm thừa đang ngâm trong giếng nước từ tối hôm qua ra, lại đun thêm một chén nước, đây chính bữa sáng của cô ta.

Ăn xong, cô ta tùy tiện buộc tóc rồi vội vàng chạy đến rừng trúc, đứng đợi gần 1 tiếng mới thấy Lý Tam Nha tới.

Lý Tam Nha thấy Hoàng Quảng Linh muốn đi về phía mình đề phòng cảnh lui về sau, "Chị đừng có đến gần như vậy, chị đến gần tôi sẽ sợ."

Hoàng Quảng Linh tươi cười, "Được được, Tam Nha đừng lo, em giúp chị Quảng Linh việc này, chị thích em còn không kịp ấy chứ, mà chị cũng không bắt nạt trẻ con đâu."

Hoá ra từ ngày Lý Thanh Lê lấy nhật ký của Hoàng Quảng Linh, cô ta ngày đêm khó ngủ, thường xuyên lo lắng sợ một ngày nào đó nhật ký bị báo lên công xã, thậm chí là Cách Ủy Hội, cho nên cô ta nằm mơ cũng muốn trộm nhật ký về, chỉ là bất hạnh không tìm được cơ hội.

Mấy ngày gần đây cô ta biết được Lý Nhị Nha cùng Lý Tam Nha đều ngủ trong phòng Lý Thanh Lê, cảm thấy đây là cơ hội hiếm có. Mấy đứa nhóc nhà họ Lý cô ta đều quen, Lý Nhị Nha gan nhỏ thành thật, Lý Tam Nha tinh ranh lanh lợi, rất thích hợp để làm việc này, vì thế cô ta mới tìm cách dụ dỗ.

Để suôn sẻ, lúc nói chuyện Hoàng Quảng Linh phải bịa một lý do thích hợp, nói mình để quên một quyển sổ ở chỗ Lý Thanh Lê, nhưng hiện tại hai người đã cạch mặt, cô ta không còn cách nào khác nên mới nhờ Lý Tam Nha giúp đỡ.

Đương nhiên, Lý Tam Nha sẽ không phải làm không công, xong việc cô ta sẽ trả nó một chút thù lao.

Lý Tam Nha đúng là rất ranh mãnh, nó nói mình phải mạo hiểm đắc tội cô út để giúp đỡ, cho nên Hoàng Quảng Linh phải đưa trước một nửa thù lao, mà nó cũng không hài lòng với 2 mao, phải trả nó 1 đồng mới được.

Hoàng Quảng Linh thầm nghĩ cơ hội này rất khó có được, lại thấy Lý Tam Nha là trẻ con nên đành nhịn đau lấy ra 5 mao từ 15 đồng cha mẹ mới gửi tới đưa cho nó.

Lấy lại được sổ nhật ký cô ta định sẽ đốt ngay lập tức, mặc kệ Lý Tam Nha đọc được nhật ký, mặc kệ hai cô cháu Lý Thanh Lê nói hươu nói vượn với người trong thôn, bọn họ nói miệng không bằng chứng, cô ta lại vờ bán thảm thì còn mấy ai tin?

Thậm chí nếu Lý Thanh Lê dám nói ra, cô ta vừa hay lại có lý do để đến công xã tố cáo Lý Thanh Lê ăn nói linh tinh, chửi bới xúc phạm danh dự của thanh niên trí thức đang dấn thân vào sự nghiệp xây dựng tổ quốc, phá hoại tình đoàn kết nhân dân, châm ngòi ly gián tình cảm quần chúng!

Đến lúc đó chưa biết ai mới là người xui xẻo đâu!

Còn về con nhóc Lý Tam Nha nhân lúc cháy nhà mà đi hôi này, dạy dỗ nó không phải càng đơn giản hơn sao?

Hoàng Quảng Linh lăn qua lộn lại cả một đêm, trời vừa sáng liền gấp không chờ nổi đi đến rừng trúc chờ, cuối cùng cũng đợi được người đến. Lúc thấy rõ ràng Lý Tam Nha đang ôm một quyển sổ nhật ký quen mắt, ngoài bìa còn viết tên cô ta, thế này bảo sao cô ta không hưng phấn cho được?

Hoàng Quảng Linh chủ động moi ra từ trong túi một tờ tiền màu vàng, hai tờ tiền màu xanh lục, vẫy vẫy tay dụ dỗ:

"Tam Nha, chị còn chưa ăn sáng nữa, chúng ta tiền trao cháo múc luôn đi?"

Mắt Lý Tam Nha đảo quanh bốn phía, lúc quay đầu lại thì thấy Hoàng Quảng Linh đã âm thầm tiến sát lại gần mình, nó vội vàng lui ra sau, mặt tối sầm, ra vẻ hung ác: "Bảo chị không được tới gần chị không nghe thấy à? Gần nữa là tôi đi về đấy!"

Hoàng Quảng Linh thấy con nhóc này cẩn thận như vậy, trong lòng càng chắc chắn nó không lừa mình.

"Được được. Nhưng không tới gần thì chị đưa tiền kiểu gì?"

Lý Tam Nha liền chỉ chỉ vào bãi đất trống cách đó không xa, "Chị để tiền ở chỗ kia trước, sau đó tôi ném quyển nhật ký qua bên kia, đôi ta ai lấy đồ của người ấy, nước sông không phạm nước giếng!"

Trong lòng Hoàng Quảng Linh thầm mắng Lý Tam Nha còn nhỏ đã khôn lỏi thế này, nhưng mặt ngoài vẫn phải cười tươi đồng ý.

5 mao để vào vị trí chỉ định, sổ nhật ký cũng bị ném ra ngoài, ánh mắt Hoàng Quảng Linh vẫn luôn dõi theo đường bay, nhưng nhật ký còn chưa rơi xuống đất, Lý Tam Nha đã nhanh nhẹn như một con thỏ chạy vụt lên trên, nhặt tiền rồi trốn đi trong tích tắc.

Hoàng Quảng Linh bỗng có dự cảm không lành, cô ta vội vàng nhặt nhật ký lên, khi mở ra thì thấy bên trong là quyển vở đã viết hết, chỉ có trang đầu tiên là trang giấy mới tinh, cùng mười một chữ như rồng bay phượng múa: Cha tặng quà sinh nhật sớm cho con nè! Thích không?

Phía sau bụi cỏ ngoài rừng trúc, Lý Thanh Lê đang ôm cánh tay ngủ gà ngủ gật thì bị một tiếng hét như xé ruột xé gan đánh thức: LÝ THANH LÊ!!!

Cô bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tai, thổi thổi tay sau đó nhếch mép cười, má lúm đồng tiền cũng không che lấp được vẻ gian tà.

Cô nhảy từ trên cây xuống, ngâm nga mấy câu hát xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước thì lại thấy một bóng người, nhìn kĩ mới nhận ra đó là Phó Bạch.

Chỉ thấy Phó Bạch ngồi dựa lưng vào một thân cây, một chân cong một chân duỗi, trên đùi là quyển sách cũ đang mở, nghe có tiếng bước chân tới gần vẫn không thèm ngước mắt lên nhìn.

Lý Thanh Lê nhìn anh, lại nhìn rừng trúc, hỏi: "Anh tới từ lúc nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!