Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Hai vợ chồng Lý lão đại tiến vào nhà chính.

Lý đại tẩu theo sát chồng, hai người đều hít sâu một hơi, Lý lão đại lúc này mới hỏi:

"Tiểu Lục, Đại Bảo gây rắc rối gì rồi?"

Nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy trong giọng anh có một tí xíu âm rung.

Lý Thanh Lê ngồi xuống bàn vuông, lòng đầy căm phẫn nói với anh cả:

"Anh cả, chị dâu, hai người biết không, Lý Đại Bảo dám v* v*n tán tỉnh con gái nhà người ta, không chỉ một cô thôi đâu, tận bốn năm cô liền một lượt luôn cơ đấy! Anh chị mà không quản lý, sớm muộn gì nó cũng bị tố cáo tội lưu manh! Đến lúc đó coi như xong đời!"

Toàn bộ nhà chính im như thóc.

Vợ chồng Lý lão đại mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Cái gì?!"

"Sao có thể!"

Lý Đại Bảo phản ứng chậm một bước, gân cổ lên thề thốt phủ nhận:

"Con không có!"

Sau đó nó sốt ruột giải thích với cha mẹ:

"Cha! Mẹ! Con không hề v* v*n con gái nhà người ta! Chẳng lẽ con không được phép có nhiều bạn hay sao, con nói chuyện với người ta nhiều hơn mấy câu, chọc người ta cười cũng là v* v*n tán tỉnh? Rõ ràng là cô út hiểu sai, không liên quan gì đến con đâu ạ!"

Ánh mắt mọi người lại chuyển sang người Lý Thanh Lê.

Cô đặt tay lên bàn, muốn cười nhưng lại không cười, "Theo ý của cháu thì, mấy người Nhị Mai, Tú Tú, Tiểu Miêu, Kim Lan… cháu không thích một ai, đúng không?"

Lý Đại Bảo ưỡn ngực, khuôn mặt thiếu niên vẫn chưa mất hết nét trẻ con, chỉ có đôi lông mày sắc bén như đao kiếm rút khỏi vỏ, sắc góc như tính cách của chủ nhân:

"Mấy người họ đều là bạn lớn lên cùng cháu, cháu đương nhiên là thích, nhưng thích theo kiểu anh chị em, bạn bè có được không!"

Lý Thanh Lê hỏi lại:

"Bạn? Anh chị em? Vậy cháu có nói mấy câu gớm ói 'sao ở trên trời, còn em ở trong lòng anh' với Đại Nha, rồi còn 'trăng mỗi tháng tròn một lần, còn em ngày nào cũng xinh đẹp' với Tam Nha không?"

Lý Đại Nha cùng Lý Tam Nha đồng thời liếc anh trai với ánh mắt ghét bỏ, chà xát cánh tay sau đó tránh ra chỗ khác đứng.

Nghe xong mấy câu này của Lý Đại Bảo, hai đứa nó chắc nửa năm không dám ngẩng đầu nhìn trời mất.

Ngực Lý Đại Bảo phập phồng kịch liệt như bị làm nhục, giọng cũng the thé:

"Cháu khen Nhị Mai xinh đẹp là khen thật lòng, khen bạn bè đẹp thì sai ở chỗ nào? Còn mấy câu đêm nay cháu nói với Tú Tú... Đó là bởi vì chú thím Phan bất công, luôn đối xử không tốt với cô ấy nên cháu mới muốn an ủi, để cô ấy biết trên đời này vẫn còn một người để ý đến cô ấy! Tất cả chỉ là sự quan tâm của bạn bè dành cho nhau! Cháu xin nhắc lại một lần nữa, cháu không phải là đang muốn tán tỉnh họ!"

Lý Đại Bảo gần như rít gào, đám người Lý lão đại vốn đang nghi ngờ nó lại tin tưởng trở lại.

Lý đại tẩu vuốt ngực cho Lý Đại Bảo, lại nói với Lý Thanh Lê:

"Tiểu Lục, em cùng Đại Bảo tuổi không khác nhau là bao, đều là cùng nhau lớn lên, em biết tính Đại Bảo mà, nó không phải loại người đó đâu!"

Lý Thanh Lê nghĩ thầm: Em có biết cái rắm ấy! Nếu không phải xem được quyển tiểu thuyết kia, đến mấy mặt hàng xanh đỏ tím vàng em còn nhìn chẳng ra, huống chi là người khác!

Lý lão đại quát con trai: "Dù cô con nói không phải thật sự, nhưng con qua lại gần gũi với con gái nhà người ta là thật đúng không? Cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con đã mười sáu tuổi, thiếu niên như con không thể chơi với mấy đứa Nhị Mai như hồi còn nhỏ nữa, phải biết tị hiềm, con đồng ý với cha thế nào? Con xem lời cha như gió thoảng bên tai đúng không? Hôm nay người trong nhà thấy được thì thôi, nhưng lần tới lỡ người ngoài biết được, ai sẽ nghe con giải thích?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!