Edit: Sweetie
Lăn lộn cả một đêm, hàng xóm xung quanh Lý gia cũng đã quen.
Tinh thần mọi người trong nhà vẫn còn ổn, chỉ có Lý lão tứ là đau thừa sống thiếu chết, thừa dịp bụng không thoải mái mà quang minh chính đại ở nhà lười biếng một hôm.
Cơ thể không thoải mái, nhưng trong lòng lại vui vẻ cực kì.
Đêm qua Lý Thanh Lê nghe Lý Tam Nha lắm mồm nói chuyện đến nửa đêm, cuối cùng cũng có cách giải quyết chuyện của Lưu Ngọc Hân, vì thế hôm nay lúc tan tầm buổi trưa, cô đến trường tìm cô ấy nói chuyện.
Không chờ Lý Thanh Lê nói xong, mặt Lưu Ngọc Hân đã đen thui.
"Đồng chí Lý Thanh Lê, tôi không biết là hiểu lầm gì khiến cô cảm thấy Lương Lỗi ở bên tôi chỉ vì tôi xuất thân căn chính miêu hồng, theo tôi thấy, anh ấy vừa có tri thức vừa có trình độ, tư tưởng giác ngộ cũng rất cao, ngày thường thích giúp đỡ mọi người, làm việc không kêu khổ cũng không nói mệt…"
"Một đồng chí tốt như vậy, được hẹn hò với anh ấy là vinh hạnh của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới, bôi nhọ anh ấy! Nếu cô đến để nói với tôi những lời bậy bạ này, vậy tôi nói thẳng cho cô biết, tôi không tin! Hơn nữa tôi cũng rất tức giận, bởi vì những lời này của cô không chỉ sỉ nhục anh ấy, mà còn sỉ nhục cả tôi! Về sau tôi không muốn nghe người khác nói xấu anh ấy nữa. Được rồi, tôi phải về ký túc xá đây, cô cứ tự nhiên."
Nói xong cô ấy liền đeo cặp sách rời đi.
(*Căn chính miêu hồng: người có xuất thân tốt trong thời kì cách mạng văn hoá TQ, như công nhân, bần nông, hạ trung nông, con em quân nhân liệt sĩ)
Lý Thanh Lê nhìn theo bóng dáng kiên quyết rời đi của Lưu Ngọc Hân, không quên nhắc nhở:
"Mặc kệ cô nghĩ về Lương Lỗi thế nào, nhưng người Lương Lỗi thật sự thích chính là Tô Nhân, lâu ngày mới rõ chân tình, cô sẽ biết sớm thôi! Tôi thật lòng khuyên cô, dù hắn có tốt đến đâu, cô cũng đừng ngớ ngẩn đào tim đào phổi đưa hết cho hắn, đặc biệt suất đi học Đại học Công Nông Binh!"
Bước chân Lưu Ngọc Hân càng nhanh hơn.
Tuy rằng phản ứng của Lưu Ngọc Hân đều nằm trong dự đoán, nhưng trong lòng cô vẫn thấy cực kì phức tạp, hoá ra làm người xấu thì dễ, muốn làm người tốt mới khó.
Không ai phát hiện, sau khi hai người đi rồi, có một người từ phòng học bước ra.
––––––––––
Toàn thể xã viên lại bận rộn mấy ngày, công việc ngoài ruộng cuối cùng cũng kết thúc.
Buổi sáng ngày làm nông cuối cùng, trời mưa nhỏ, nhóm xã viên đội nón mặc áo tơi cấy mạ hăng hái đến tận chạng vạng, trời tạnh mưa, công việc cũng kết thúc.
Ngày hôm sau, rất nhiều xã viên đều dậy muộn, bao gồm cả mấy thanh niên trí thức, thẳng đến khi trong sân truyền đến tiếng gào đánh vỡ yên lặng.
"Này! Thanh niên trí thức Tô Nhân bị ngã vỡ đầu rồi, chảy nhiều máu lắm, sợ là sắp không xong rồi!"
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, chỉ chốc lát sau, cửa ký túc xá nam nữ thanh niên trí thức đều mở ra, một đám đầu tóc rối bù, lê giày, mặc nguyên quần áo ngủ chạy ra.
Nữ thanh niên trí thức lớn tuổi nhất, khóe miệng có một nốt ruồi như hạt mè
- Vương Tĩnh Vân giành hỏi: "Tiểu Nhân hiện tại đang ở đâu? Tình hình có nghiêm trọng không?"
Lý Tam Nha ra sức gật đầu, khoa tay múa chân cực kì khoa trương:
"Nghiêm trọng lắm! Em thấy dưới đất toàn là máu thôi, óc cũng văng cả ra ngoài, chị nói xem vậy có coi là nghiêm trọng không? Lúc em đến, chị ấy hít còn nhiều hơn thở, mặt trắng như quỷ ấy, cũng không biết có thể kiên trì đến khi đến được bệnh viện huyện không? Mọi người mau đến bệnh viện đi, muộn nữa không kịp gặp mặt nhau lần cuối đâu."
Đám người Ngưu Kiến Quốc thấy Lý Tam Nha nói có lý có cứ, nó lại chỉ là cô nhóc mười mấy tuổi thoạt nhìn rất đơn thuần, tất cả cứ thế mà tin thật, một đám người không ai nói nhiều, về phòng thay quần áo lấy tiền, chuẩn bị đi tìm đại đội trưởng xin giấy chứng minh, mượn đại đội con la đóng xe rồi chạy lên huyện.
Lương Lỗi vội vội vàng vàng chạy xông ra sân, đột nhiên ở mép tường xuất hiện một cô gái đeo mắt kính, chính là Lưu Ngọc Hân.
Hai người mặt đối mặt, mặt Lương Lỗi trắng như tờ giấy, hai tay run rẩy, trán chảy mồ hôi ròng ròng, thảm trạng này tất nhiên lọt vào mắt Lưu Ngọc Hân.
"Lương Lỗi…"
Lương Lỗi không hề dừng lại, thậm chí không thèm liếc cô ấy lấy một cái, không giải thích mà bước nhanh về phía nhà Lý Thành Năng, như thể chậm một giây là trời sụp đất nứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!