Chương 33: (Vô Đề)

Edit: Sweetie

Cửa phòng Lý Thanh Lê không khóa, Lý Đại Nha vừa đẩy cửa liền mở, vừa bước vào mùi canh thịt thơm ngon đã ập vào mặt, sau đó nương theo ánh sáng cây đèn dầu duy nhất trong phòng, Lý Đại Nha liền nhìn thấy Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha đang song song ngồi trên chiếu, trong tay hai người đều bưng một chén canh thịt, quanh miệng bóng nhẫy dầu.

Ngón tay Lý Đại Nha hết chỉ Lý Nhị Nha lại chuyển sang Lý Tam Nha, biểu tình như bắt gian trên giường, "Áaaa! Hai đứa trốn trong phòng ăn mảnh!"

Mắt Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha nhất trí hướng về phía Lý Thanh Lê đang ngồi trước cửa sổ.

Lý Thanh Lê bình tĩnh nuốt canh, bình tĩnh nhìn cháu gái, lại bình tĩnh mà nói: "Rắn là cô bắt được, cô muốn cho ai ăn còn phải hỏi ý kiến của cháu à?"

Lý Đại Nha giận đỏ mắt, trề môi không cam lòng: "Sao Nhị Nha, Tam Nha đều có, cháu cũng muốn!"

Lý Thanh Lê bê ấm sành lên, một hơi húp hết toàn bộ chỗ canh còn lại, giơ ấm sành cho Lý Đại Nha xem: "Ờm, uống hết rồi, không còn đâu."

Lý Đại Nha chạy lên nhìn chén của Lý Nhị Nha và Lý Tam Nha, bên trong cũng không còn gì, đến một chút thịt vụn cũng không có, nó điên cuồng dậm chân, vừa khóc vừa chỉ trích:

"Cô út bất công! Vì sao Nhị Nha, Tam Nha đều có, cháu lại không có!"

"Một mình cô ăn còn chưa đủ, lấy đâu ra một chén cho cháu? Nghĩ hay nhỉ? Tắm rửa rồi đi ngủ đi, trong mơ thịt Đường Tăng cũng có!"

Lý Đại Nha quay ngoắt người nhìn hai đứa em gái đang im như chim cút, lại nhìn sang cô út đang vuốt bụng, càng nhìn càng tức, "Mấy người đều bắt nạt cháu!"

Nói xong nó liền gạt lệ: "Học cấp 3 không đến lượt cháu! Làm công phải làm bằng Lý Đại Bảo! Về nhà anh ấy không cần làm việc, còn cháu lại phải nhóm lò cho heo, cho gà ăn! Giờ Nhị Nha, Tam Nha được ăn ngon, cháu một miếng cũng không được! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu! Đều là con gái như nhau cơ mà!"

Năm nay là năm đầu tiên Lý Đại Nha tham gia trồng lúa từ lúc gieo mạ cho đến khi thu hoạch, tuy vợ chồng Lý lão đại thương con gái, nhưng công việc ngoài ruộng không cho phép thương lượng, nó cùng Lý Đại Bảo cũng được xem như một nửa sức lao động trong nhà.

Lý Đại Bảo lớn hơn Lý Đại Nha một tuổi, lại là con trai nên khi làm việc vẫn miễn cưỡng chịu được, còn Lý Đại Nha trời chưa sáng đã phải dậy, trời tối đen mới tan tầm, cả người bị phơi đen, tay chân đầy vết chai sần, lúc mệt nhất nó còn một bên cắt lúa một bên khóc không ngừng.

Đêm nay lại xảy ra chuyện ăn mảnh canh rắn, nhân vật chính còn bao gồm hai em gái thân thiết làm nó càng chịu không nổi.

Lý Đại Nha càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng uất ức, càng muốn khóc to hơn.

Lý Thanh Lê vừa mới ăn no, tâm trạng cực kì tốt, không đi ngủ mà dứt khoát dùng tay chống cằm, nhìn cháu gái khóc lóc như đang xem kịch.

Lý Đại Nha khóc xong cũng héo rũ người, Lý Thanh Lê buông tay, tỏ vẻ thất vọng: "Vậy thôi á?"

Ba chị em Lý Đại Nha: ???

Thân là vai ác được chính phủ công nhận, Lý Thanh Lê vuốt cằm, chân thành đưa ra kiến nghị:

"Đại Nha, lần sau nhớ phải khóc cuồng loạn hơn, cháu vừa sợ người khác không nghe thấy mình khóc, vừa không muốn dáng vẻ khóc lóc xấu xí bị nhìn thấy, đã vậy còn không biết điều khiển ngũ quan gia tăng cuốn hút, để ý nhiều quá thì sao mà khóc tốt được? Khóc dở như vậy ai thèm đồng tình với cháu?"

Lý Đại Nha bị nói cho nghẹn họng.

"Tiếp theo, vốn từ của cháu quá nghèo nàn, cô hỏi thật, cháu thật sự từng đi học cấp 2 sao? Cháu không dành thời gian lên lớp để ngủ đấy chứ? Một câu nói, nói lần một là nói, nói hai lần là gió thoảng bên tai, lần thứ ba chính là đánh rắm! Cho nên vừa rồi, ngoài câu đầu tiên, những câu tiếp theo vào tai cô chỉ có tiếng: Bủm... bủm... bủm... bủm..."

Mặt Lý Đại Nha đỏ rực.

"Nhớ bảo Nhị Nha chỉ bảo thêm cho cháu, khi vốn từ ngữ phong phú, có lý cháu có thể nói tới mức hoa nở, không có lý người ta cũng bị cháu làm cho đầu óc choáng váng không rõ đúng sai, như vậy cháu mới có thể chiếm được lợi!"

Lúc trước cô học ngữ văn chăm chỉ nhất, chính là vì môn này có tính thực dụng cao, lúc đánh chửi nhau còn có thể mang ra dùng.

Lý Đại Nha như dại ra.

Lý Thanh Lê thay đổi một tư thế thoải mái hơn, ánh mắt có chút ghét bỏ, "Quan trọng nhất là, lần sau có gây sự ầm ĩ cũng phải biết động não một chút, nhìn người đặt cỗ! Cháu xem cô chỉ lớn hơn cháu 5 tuổi, cùng là con gái còn chẳng đồng cảm nổi, cháu có khóc cạn nước mắt cũng vô dụng thôi, cô không biết thương hoa tiếc ngọc đâu. Huống chi mấy chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ này cô còn lành nghề hơn nhiều, nhìn cháu khóc cô không hề thấy đồng tình, ngược lại còn muốn đánh cháu một trận."

"Hay là... cho cô đánh hai cái nhé? Cô nhịn cũng vất vả lắm đó."

Lý Nhị Nha, Lý Tam Nha lập tức dùng tay che miệng nhau, bởi vì hai đứa nó sợ sẽ nghe được hai chữ "ma quỷ" thốt ra từ miệng đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!