Chương 32: Rắn

Edit: Sweetie

Ánh mắt Phó Bạch và Lý Thanh Lê va vào nhau, hai người đều sửng sốt chớp mắt, tim cũng bắt đầu đập rối loạn.

Nhưng chỉ nháy mắt sau, Phó Bạch vội đứng dậy, nhanh chóng giải thích: "Có rắn!"

Lý Thanh Lê theo ánh mắt anh nhìn qua, quả nhiên thấy một con rắn to bằng cánh tay trẻ con đang lẩn trốn, cả người sắp chui vào trong bụi cỏ.

Cô không thể ngồi yên, thuận tay cầm một hòn đá, một tay khác mượn lực tay Phó Bạch đứng dậy, còn chưa đứng vững đã kéo anh đến chỗ con rắn đang trốn, mặt mày hớn hở nhắc nhở: "Phó Bạch, đây là rắn cỏ, ngon lắm đó! Thằng nhóc nhà anh có lộc ăn rồi!"

Phó Bạch: ??? Hình như tôi có hiểu lầm về việc cô sợ rắn thì phải?

Rắn cỏ trốn rất nhanh, vào bụi cỏ thì dần chậm lại, sau đó bất động, màu da của nó hoàn toàn hòa lẫn vào màu cỏ xung quanh

Nhưng cái sai của nó là chọc phải thiếu nữ vất vả làm ruộng thèm ăn ngon, mắt Lý Thanh Lê được cơn thèm ăn tôi luyện càng thêm sắc bén độc ác, khát vọng ăn canh rắn chưa bao giờ mãnh liệt như hiện tại.

Gần đây ngày ngày đi làm công, lại không có đồ ăn vặt, cô thèm ăn đến mức buổi tối cũng nằm mơ bản thân đang rong chơi trong biển thịt ngon kẹo ngọt.

Phó Bạch thấy Lý Thanh Lê bỗng nhiên đi chậm lại, nín thở ngưng thần dò từng bước về phía bụi cỏ, khuôn mặt cũng lộ vẻ căng thẳng, đôi mắt vốn không nhỏ nay lại càng lớn, dáng vẻ nghiêm túc mai phục này làm anh nhất thời quên rút tay về, hô hấp cũng không tự chủ được mà thả nhẹ theo cô.

Không hề báo trước, Lý Thanh Lê nâng cục đá trong tay đập thật mạnh vào bụi cỏ, bụi cỏ cũng theo đó mà rung rinh, giống như có thứ gì đó đang điên cuồng giãy giụa.

Cô lại vô thức buông tay Phó Bạch ra, trở tay đẩy đẩy đối phương, "Phó Bạch anh mau đẩy cỏ ra xem tôi đập trúng chưa?"

Phó Bạch trầm mặc một hồi.

"Không phải cô không sợ rắn sao?"

Ánh mắt sắc bén của Lý Thanh lướt qua anh, cô lấy tay che ngực, "Sao lại không sợ rắn được? Người ta là con gái đó!"

"… Được, tôi tin cô."

"Nghe anh nói cứ thấy sai sai thế nào ấy." Lý Thanh Lê đi theo sau lên án.

Phó Bạch chân dài bước qua bụi cỏ, lần theo vết máu tiến lên phía trước 2 mét mới thấy một con rắn nằm ngửa bụng, thê thảm cuộn tròn trên mặt đất.

Sức tay cỡ này, đến quỷ Nhật cũng đập chết được luôn ấy chứ.

Lý Thanh Lê nhìn con rắn cỏ như thể nhìn thấy ấm canh rắn bốc khói nóng hổi, hai mắt sáng lên nói với Phó Bạch: "Đưa rắn đưa đến tây thiên, xin anh thương xót đưa nó về nhà tôi, để tôi siêu độ cho cơ thể nó."

Anh yên lặng nhìn cô.

Lý Thanh Lê vô tội chớp chớp mắt, "Sao thế?"

Phó Bạch bình tĩnh đáp: "Muốn nhìn xem người tốt bụng trông như thế nào."

Lý Thanh Lê: "…"

"Người tốt bụng nấu canh rắn đột nhiên không quen biết anh nữa rồi."

Phó Bạch nhíu mày, nhắc nhở: "Tôi vừa mới cứu cô đó."

"Đó không phải là vinh hạnh của anh sao? Người khác muốn cứu tôi cũng không có cơ hội đâu."

"…" Cạn lời.

Cuối cùng Phó Bạch vẫn lấy dây cỏ buộc con rắn treo lủng lẳng, đưa cho Lý Thanh Lê mang về nhà.

Lúc này mấy người Lý lão đại đang đi làm công, ở Lý gia chỉ còn lại bà Điêu và mỹ nam cao tuổi là ông Lý, bà Điêu thấy con rắn cỏ nằm ngoài sân, không cần con gái mở miệng đã bắt đầu lột da rắn, vừa làm vừa nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!