Chương 31: Cô út xấu xa

Edit: Sweetie

Lý Thanh Lê hít hít mũi, biểu tình ba phần ấm ức, ba phần nhẫn nhịn, ba phần đáng thương, một phần quật cường.

"Em không nói bậy!" Lý Thanh Lê lại dùng biểu cảm vừa rồi nhìn cha mẹ, nghẹn ngào giải thích: "Mọi người biết con đến nhà anh họ làm gì không?"

Bà Điêu hỏi: "Làm gì?"

Những người khác cũng vểnh tai chờ cô nói tiếp.

Lý Thanh Lê nhìn Lý Đại Bảo một cái, Lý Đại Bảo thở dài nhường ghế, sau khi ngồi thoải mái dễ chịu, cô mới lau nước mắt nước mũi mà lên án: "Thì lúc làm công con nghe mấy người Hiểu Hà nói, vợ anh họ giới thiệu người yêu cho em họ chị ấy, người kia làm việc trong nhà máy phân hóa học trên huyện, điều kiện cũng không tồi!"

"Sau đó con lại nghĩ đến chính mình, con cũng 19 rồi, không thể trông cậy vào cha mẹ và các anh nuôi con cả đời, không bằng nhân lúc hiện tại còn chưa bị ai ghét bỏ, con đi lấy chồng luôn cho rồi! Chỉ là…"

Lý Thanh Lê lau lau khóe mắt, "Chỉ là con lớn lên xinh đẹp, cả người toàn ưu điểm, người bình thường nào xứng với con? Tìm đối tượng kết hôn cũng phải tìm người tốt nhất, con muốn gả cho người trên huyện! Con không được ăn lương thực hàng hoá, thì chồng con phải được ăn!"

Mọi người nhìn dáng vẻ cao ngạo kia, trong lòng thầm nghĩ, thứ mà con gái/em gái/cô út tăng lên đâu chỉ có tuổi, còn có tự tin nữa đấy!

Lý Thanh Lê khụ một tiếng, tiếp tục bịa: "Con nghe nói chị dâu họ có thể giới thiệu đối tượng chất lượng cao, cho nên con liền đi tìm chị ấy, muốn nhờ chị ấy tìm giúp con mấy người phù hợp. Nhưng mà con còn chưa kịp nói, chị dâu đã mắng vốn Nhị Bảo trộm bút chì của Đại Nữu rồi, tình huống xấu hổ như vậy sao con dám nhờ vả nữa đây!"

Nói xong cô lại kích động đứng lên, "Anh ba, chị dâu, Nhị Bảo 12 tuổi chứ không phải 2 tuổi, con nhà người ta không đi học thì đều đi làm công, nó mà tính là trẻ con sao? Mấy năm nữa em phải lấy chồng, nếu anh ấy nghe nói người nhà chúng ta có lười, có gian, có miệng rộng, có khắt khe con ruột, có tâm địa gian xảo, có ham hư vinh, có ăn trộm từ nhỏ thì sao! Em có lấy chồng cái rắm ấy, em trực tiếp tìm cái dây thừng treo cổ chết luôn cho rồi! Đời này của em coi như bỏ rồi!

Hu hu hu..."

Lý Thanh Lê nhào vào lòng mẹ khóc lớn: "Mẹ! Con gái khổ quá! Người nhà không giúp con thì thôi, con tìm chồng còn kéo chân sau, làm con bị chậm trễ hạnh phúc cả đời! Số con khổ quá!"

Lúc này bà Điêu đã rõ tiền căn hậu quả, mắt cũng đỏ lên, "A" một tiếng tiến lên đập Lý lão tam bùm bụp, sau đó chỉ vào mũi anh mà mắng:

"Thằng ba! Nhị Bảo là con trai mày thì mẹ không quản, nhưng nó ảnh hưởng đến Tiểu Lục là không được! Mày còn nhận mẹ thì mau đánh nó một trận đi! Đánh đến khi nào nó không dám trộm đồ nữa mới thôi! Nếu em gái mày vì Nhị Bảo mà không thể gả cho người trong sạch, mẹ... mẹ xẻo luôn mấy đứa mày!"

Bà Điêu thấy Lý lão tam không đồng ý, lập tức vỗ đùi ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt gào khan: "Ông trời ơi! Xuống mà xem tôi đã tạo nghiệt gì thế này! Cực cực khổ khổ hầu hạ nuôi lớn năm đứa con trai, cho bọn nó cưới vợ sinh con, kết quả nhận được gì? Đến một cái rắm cũng không có! Con lớn không nghe lời mẹ, quả nhiên nuôi con trai đều là nuôi thay người khác mà, sớm biết như vậy…"

Lý Thanh Lê thấy tình hình đã theo đúng ý mình liền đi qua kéo mẹ dậy, chỉ là bà vẫn cứ ngồi đấy ăn vạ.

Lý lão tam thấy hôm nay mẹ mình có vẻ không định cho qua, hai tay hết siết chặt lại buông lỏng, cuối cùng vẫn đi lên túm lấy con trai.

Trên khuôn mặt đen như than của Lý Nhị Bảo là một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì mông đã bị đánh.

Dù sao cũng là tay của người lao động, vết chai nhiều mà lực đánh cũng lớn, lại thêm Lý lão tam còn đang tuổi tráng niên, một cái tát này chắc chắn cực kì đau.

Lý Nhị Bảo giật mình muốn chạy, nhưng lại sợ cha nên chỉ dám gân cổ lên gào!

"Mẹ!"

Lý lão tam là chủ gia đình, nói một không nói hai, Lý tam tẩu không dám ngăn cản, chỉ có thể ở đứng một bên gạt lệ.

Lý lão tam là người thông minh, anh nghĩ dù sao đánh cũng đánh rồi, không thể đánh qua loa, vậy thì cứ dứt khoát đánh thật đau đi, đau đến mức mẹ và em gái vừa lòng, đau đến mức Nhị Bảo thấy sợ, từ nay về sau không dám trộm đồ của người ta, cũng sẽ không vì những chuyện thế này mà chọc thêm phiền toái nữa mới thôi!

Như vậy trận đòn đầu tiên trong cuộc đời Nhị Bảo mới không tính là lãng phí!

Suy nghĩ xong xuôi, Lý lão tam xuống tay càng nặng, "Ai cho con trộm đồ của người khác! Phải đánh! Cô út của con nói không sai, con cũng 12 tuổi rồi, là thiếu niên chứ không phải trẻ con, tại sao cả ngày nhớ thương đồ của người khác! Hiện tại người ta thấy con còn nhỏ mới không so đo, về sau lớn lên người ta trực tiếp bắt con đến nông trường cải tạo luôn đấy! Con nói đi! Con có sai hay không!

Về sau còn dám nữa không!"

Lý Nhị Bảo vốn từ gào khan biến thành khóc thật, mắt đỏ quạch, miệng ngoác rộng khóc lóc um trời, tình cảnh nhìn rất thê thảm.

Mới đầu nó còn ngoan cố không nhận sai, sau đó Lý lão tam bị chọc giận thật, xoay người đi vào bếp lấy cành trúc chuyên dụng của bà Điêu ra, quay lại lột quần Lý Nhị Bảo xuống, từng roi từng roi vụt lên đùi, da thịt cũng bắt đầu rớm máu.

Chỉ chốc lát sau, hai đùi Lý Nhị Bảo đã thảm không nỡ nhìn, mấy người Lý đại tẩu cũng quay đầu không dám xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!