Edit: Sweetie
Thấy Lý Thanh Lê không sao, Phó Bạch liền buông tay, giọng nói cũng giống người, lạnh lùng như dòng suối chảy từ trên núi tuyết:
"Đồng chí Lý Thanh Lê, cô có sao không?"
Lý Thanh Lê lắc đầu.
Phó Bạch gật đầu, nghiêng người đi qua.
Cô nhìn Phó Bạch gánh hai thùng nước đi về phía giếng nước đại đội, trong đầu đột nhiên nhớ tới một sự kiện, cất bước chạy theo.
Phó Bạch mới ra ngoài cửa được mấy bước thì bị người nào đó dùng lực túm chặt, kéo về phía rừng trúc. Anh không giận mà chỉ kinh ngạc:
"Đồng chí Lý Thanh Lê?"
Ngón trỏ trắng nõn mượt mà của Lý Thanh Lê đặt lên môi, đôi mắt ngập nước nhìn ngó xung quanh rất giống con chuột chuẩn bị ăn vụng, trong cảnh giác còn mang theo tinh nghịch.
Phó Bạch bị Lý Thanh Lê kéo đến phía sau đống rơm trong rừng trúc, rơm phơi dưới mặt trời đã bay hết mùi đất, chỉ còn lại mùi lúa thanh mát.
Cô lau mồ hôi trên trán, bất chấp sau lưng ướt đẫm mồ hôi, áp sát vào tai Phó Bạch thấp giọng nói nhỏ:
"Đồng chí Phó Bạch, tôi nghe nói có người đục tường bên dưới giường anh, bên trong cất rất nhiều sách cấm! Anh mau trở về tìm đi, lỡ một ngày nào đó bị người trên huyện tới lục soát, anh có một trăm cái miệng cũng không giải thích được đâu!"
Trong «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», nhân vật Phó Bạch offline rất sớm, Lý Thanh Lê nhìn thấy anh mới nhớ ra vụ này.
Chuyện là Phó Bạch bị người trên huyện tới điều tra, tìm được sách cấm nên bị bắt đi, hơn nữa thành phần gia đình anh không tốt lắm, sau khi bị bắt đi cũng chưa từng trở lại đại đội, không ai biết rốt cuộc anh đã phải trải qua những gì.
Cũng may tác giả có giải thích, sách cấm thật ra là Vương Húc Đông cùng bạn thân của gã
- Từ Tự Cường trộm nhét vào, Phó Bạch là người vô tội.
Sở dĩ cô nhớ rõ tình tiết này hoàn toàn là bởi vì sau khi Vương Húc Đông trở về thành phố, gã nhiều lần vấp phải trắc trở, làm buôn bán làm lỗ vốn táng gia bại sản, cuối cùng nhảy hồ tự tử năm 40 tuổi.
Mà hết thảy mọi chuyện đều là do Phó Bạch trả thù!
Lý Thanh Lê không để bụng sách cấm hay không sách cấm, cô chỉ biết nếu hiện tại dưới giường Phó Bạch thật sự có giấu sách, lại thêm chứng cứ nhật ký của Hoàng Quảng Linh, vậy thì cô thật sự chính là cô em chồng cực phẩm vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa ác rồi!
Đôi mắt đen như mực mang theo tìm tòi nghiên cứu dừng trên mặt Lý Thanh Lê, cô không có cảm giác bị xúc phạm, ngược lại chỉ cảm thấy ánh mắt Phó Bạch thật lạnh lẽo.
Cô ưỡn ngực, trừng mắt hỏi:
"Làm sao, anh không tin tôi? Tôi với anh nói chuyện tổng cộng chưa đến mười câu, không oán không thù tôi lừa anh làm gì? Tôi nói riêng cho anh biết là bởi tôi là cô gái tâm địa thiện lương, không muốn một đồng chí tốt bị oan uổng, anh hiểu chưa?"
Lý Thanh Lê nói liền một hơi lại không thấy Phó Bạch có phản ứng nào khác, mặt anh vẫn lạnh lùng như thể người bị người vu oan không phải mình, mà dường như anh cũng chẳng nghe lọt chữ nào cả.
Trái với Phó Bạch, Lý Thanh Lê sốt ruột hỏi, "Đồng chí Phó Bạch? Anh có đang nghe tôi nói không đấy? Nếu anh không tin, hiện tại về tìm dưới gầm giường không phải là biết rồi sao?!"
Cuối cùng Phó Bạch cũng mở miệng:
"Cảm ơn, tôi biết rồi."
Nói xong câu này, anh nhặt đòn gánh lên, không quay đầu mà rời đi.
Lý Thanh Lê trợn mắt há mồm, Phó Bạch giống như nghe hiểu, lại giống như cái gì cũng không nghe.
Thái độ này rốt cuộc là có ý gì? Cô còn đang chờ đáp án đó!
Ôm một bụng đầy u sầu trở về nhà, qua cầu gỗ Lý Thanh Lê thấy ống khói nhà mình bốc khói trắng, các anh trai cô đều tan tầm về rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!