Edit: Sweetie
Không phải oan gia không gặp mặt, Lý Thanh Lê chân trước mới từ ký túc xá nam thanh niên trí thức đi ra, chân sau ở trong sân đã gặp phải Hoàng Quảng Linh cùng Tô Nhân, hai người tay khoác tay cầm hộp cơm ướt đẫm, hẳn là vừa ra sông rửa hộp cơm trở về.
Có câu kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt, Hoàng Quảng Linh dạo này mỗi ngày đều phải đi gánh phân, cường độ lao động không khác nam thanh niên trí thức, thế nhưng cô ta không có tiền ăn cơm no, cho nên chỉ một thời gian ngắn mặt đã bị tra tấn đến mức hốc hác, khuôn mặt vốn đang hình tròn lại biến thành hình vuông.
Mà hết thảy những điều này đều là do Lý Thanh Lê ban tặng, cho nên lúc gặp lại nhau, cảm xúc của cô ta cũng không chút che giấu, hận không thể dùng mắt khoét hai lỗ trên người cô mới cam lòng.
Về phần Lý Thanh Lê, cô chỉ liếc cô ta một cái, giống như nhìn cục đá ngọn cỏ ven đường, không dừng lại nhìn, cũng không có dao động.
Hoàng Quảng Linh giận đến ngứa răng nhưng không dám tiến lên, ngược lại Tô Nhân đứng bên cạnh cô ta lại xen vào.
"Đồng chí Lý Thanh Lê, hy vọng cô nể mặt chúng ta là bạn mà trả lại tiền cho Quảng Linh, gần đây cô ấy sống thật sự không tốt chút nào!"
Lý Thanh Lê cười nhạt, "Nếu chị ta có ý kiến thì có thể đến công xã báo cáo, tôi không thèm để ý đâu."
Nói xong cô liền bỏ đi, một bộ lười không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Thế nhưng sau lưng thì chạy như bay ra khỏi ký túc xá, cách một đoạn xa rồi với khẽ vỗ vỗ ngực.
Không phải cô kích động, cũng không phải sợ hãi, sự thật là… Có lẽ là do trời sinh đã là vai ác cực phẩm, hoặc cũng có thể là thiết lập của tiểu thuyết, nói chung cô cứ nhìn thấy Tô Nhân là không thích nổi, thậm chí còn thấy hơi chán ghét.
Cô sợ mình nói thêm mấy câu sẽ bất giác biểu hiện mình ghét bỏ cô ta, về sau bị nữ chính trả thù thì đúng là quá thiệt.
Nhưng mà, sao Hoàng Quảng Linh và Tô Nhân lại chơi với nhau rồi? Cũng không quan trọng lắm, chờ thêm mấy ngày nữa Tô Nhân bị ngã vỡ đầu khôi phục ký ức, cô ta sẽ biết Hoàng Quảng Linh là loại người gì, đến lúc đó làm bạn là chuyện tuyệt đối không thể.
Rốt cuộc nữ chính đẹp nhất, nữ chính thiện lương nhất, sao có thể làm bạn với loại người như Hoàng Quảng Linh được chứ?
Mà nói đi cũng phải nói lại, dựa theo tình hình trước mắt, Tô Nhân có thể đúng hẹn mà ngã vỡ đầu hay không, không ai biết được.
Tự nhiên thấy lo lắng ghê.
Đi từ ký túc xá thanh niên trí thức ra, rẽ sang bên phải, rồi đi qua sân đập lúa chính là tuyến đường chính của cả đại đội, phía bắc con đường là cầu Đại Thạch, lại đi thẳng qua hai hộ gia đình nữa, rẽ phải vào một con đường nhỏ, ngôi nhà thứ hai chính là nhà đại đội trưởng Lý Thành Năng.
Lý Thanh Lê vừa vào sân gặp vợ Lý Thành Năng, Ngưu Chiêu Đệ, lúc này đang quấy đồ ăn thừa cho heo. Dù mang họ Ngưu nhưng mắt chị ta chỉ to bằng 1/3 mắt Lý Thanh Lê, tình cảnh này quả đúng là mắt to trừng mắt nhỏ.
Lý Thanh Lê nghển cổ nhìn mấy lần, xác định Ngưu Chiêu Đệ đang mở to mắt mới cười ha ha chào hỏi: "Chị dâu, anh họ em có ở nhà không? Em tìm anh ấy có việc."
Ngưu Chiêu Đệ đứng thẳng dậy, một tay cầm gậy gỗ quấy cơm heo, dùng hết sức từ lúc bú mẹ đến giờ mà lườm Lý Thanh Lê, xui một cái là mắt chỉ to bằng hạt đậu xanh, uy lực gần như bằng 0 —— Lý Thanh Lê căn bản không phát hiện mình đang bị người ta lườm.
Ngưu Chiêu Đệ càng giận, cầm gậy gỗ hùng hổ bước tới, "Lý Tiểu Lục, cô tới đúng lúc lắm, bằng không tôi cũng phải tới nhà cô hỏi thăm một chút, anh ba và chị dâu Trương Mỹ Quyên nhà cô, bọn họ rốt cuộc có biết dạy con không?"
Lý Thanh Lê mặt mày vô cảm nghe người ta mắng xong, trong lòng đột nhiên có cảm giác quả nhiên là thiên mệnh: Có một số thứ, tuy đến muộn nhưng vẫn sẽ đến! Cực phẩm nhà cô, an phận chỉ là tạm thời, gây chuyện mới là mãi mãi!
"Chị dâu, là Nhị Bảo hay là Tam Bảo, bọn nó lại làm chuyện gì rồi? Chị cứ nói với em, lát về nhà em sẽ dạy dỗ bọn nó!"
Ngưu Chiêu Đệ lên án gay gắt, biểu cảm phong phú, mỗi chữ đều như tắm trong máu: "Không phải Nhị Bảo nhà cô thì còn ai vào đây, bạn học của anh họ cô mua cho mấy đứa nhỏ nhà tôi mấy cái bút chì, Đại Nữu mang một cái đi học, vỏ bút còn chưa kịp gọt, ở trường mới một buổi sáng mà đã không thấy tăm hơi đâu! Ngày hôm sau Đại Nữu lại thấy Nhị Bảo có cái bút giống y như đúc!
Cái bút kia chỉ có Cung Tiêu Xã trên huyện mới bán, cô nói xem Nhị Bảo sao có thể trùng hợp có một cái đây?"
"Không phải tôi làm thím mà nói chuyện khắc nghiệt đâu, nhưng Nhị Bảo nhà cô quá xấu tính rồi! Tục ngữ nói, nhỏ trộm kim, lớn trộm vàng! Lần trước tôi nói chuyện với vợ chồng chú ba, bọn họ nói trẻ con không hiểu chuyện, đây rốt cuộc là yêu nó hay hại nó thế! Cứ tiếp tục như vậy, đứa bé lớn lên sẽ thành người thế nào!"
Ngưu Chiêu Đệ nói xong tự động lui về sau nửa bước, bởi vì chị ta thấy trong mắt Lý Thanh Lê đang tích tụ lửa giận, chắc chắn là đang muốn cãi nhau rồi.
Người nhà họ Lý bình thường ồn ào nhốn nháo, nhưng đều rất bênh vực người nhà, chỉ cần nói một câu không hay là không khác gì chọc phải chó điên.
Nhưng dù chọc phải chó điên Ngưu Chiêu Đệ này cũng không sợ, đường đường là vợ đại đội trưởng, nhất định phải đứng lên!
Lúc này đầu óc Ngưu Chiêu Đệ quay cuồng như gặp gió lốc, mấy câu mắng chửi, trào phúng, so sánh, nói bỏ lửng, linh cảm ngạn ngữ cổ gì đó từ bốn phương tám hướng dũng mãnh xông vào đại não, cảm giác có thể cùng Lý Thanh Lê đại chiến 800 hiệp!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!