Edit: Sweetie
Lý lão nhị đưa tay chọc người phía sau, Lý nhị tẩu đứng dậy vừa gạt lệ vừa bi thương:
"Nhị Nha, mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra con, mẹ thương con còn không hết, nhưng trong lòng mẹ cũng rất khổ sở! Bụng mẹ bao năm nay không có động tĩnh, đi đến đâu cũng bị người ta nói này nói nọ, mẹ phải chịu đựng những gì con có biết không? Người ta con gái là tri kỷ của cha mẹ, con tốt thế nào mẹ đều biết hết… Nhị Nha, con tha thứ cho mẹ lần này được không?"
Bị hai cặp mắt tràn ngập nóng bỏng cùng chờ đợi nhìn làm lòng Lý Nhị Nha run rẩy, "Con..."
"Muốn được tha thứ không phải chỉ dùng miệng nói, còn phải dùng hành động chứng minh." Lý Thanh Lê đi qua ôm vai Nhị Nha, nhìn chằm chằm vào vợ chồng anh hai gằn từng chữ:
"Trong khoảng thời gian này em ngủ một mình cũng thấy chán, để Nhị Nha qua phòng em ngủ một thời gian đi. Đỡ phải bị người tính cách vặn vẹo hành hạ."
Lý nhị tẩu gượng cười, "Tiểu Lục luôn không thích người khác chiếm giường của em mà, Nhị Nha không còn nhỏ, để con bé ngủ cùng em, chị sợ em không thoải mái."
Lý Thanh Lê không nể tình mà châm chọc: "Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, giống như trước kia em cảm thấy chị là người tốt, bây giờ thì khác, đúng không? Việc này cứ quyết định vậy đi, đừng ai nói mấy lời vô nghĩa với em!"
Lý lão nhị lại cảm thấy đề nghị này không tồi, Nhị Nha cũng 14 tuổi rồi, tuy trong phòng anh đã dùng rèm vải ngăn thành một không gian riêng cho con gái, nhưng dù sao đi nữa vẫn rất bất tiện, mà phòng em gái lại rộng, hai người ngủ cũng sẽ không chật.
Lúc này vẻ mặt Lý lão nhị rất ôn hoà, thậm chí còn có vài phần lấy lòng, nói với Lý Thanh Lê: "Vậy đều nghe Tiểu Lục đi. Nhị Nha, ngủ cùng cô út phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện có biết không?"
Lý Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu.
Lý nhị tẩu ôm mặt khóc hu hu.
Ngay lúc mấy người Lý lão nhị cho rằng việc này cứ thế mà cho qua, Lý Thanh Lê lại nâng cằm nói tiếp một câu:
"Em nói trước, nếu anh hai và chị dâu không sửa đổi, mà tiền học phí của Nhị Nha là em trả, vậy về sau con bé dứt khoát sống luôn với em đi, sau này nó sẽ là con gái em! Nuôi em lúc về già!"
Ai nấy nghe xong không biết nên khóc hay cười, mặt bà Điêu cũng dịu xuống, "Con lớn hơn Nhị Nha có 5 tuổi thôi, chính mình vẫn là trẻ con lại muốn làm mẹ người ta? Thật là không biết e lệ là gì!"
Lý Thanh Lê chắp tay sau lưng, nói với vẻ đương nhiên: "Chúng ta kết thúc tại đây! Tự dưng có món hời, làm gì có ai không cần!"
Bầu không khí căng thẳng thoáng cái đã trở lại bình thường, mọi người đều cho là con gái/em gái/cô út nhà mình đang nói đùa, chỉ có Lý Thanh Lê biết là mình đang nói thật.
Đời này không biết cô có vì bệnh mà bỏ mình không, cô trả học phí cho Nhị Nha, thay con bé ra mặt, lại còn là cô ruột, Nhị Nha phụng dưỡng cô không phải là đương nhiên sao?
Một hồi khôi hài kết thúc đã là nửa đêm, mọi người ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng, Lý Thanh Lê nhắm hai mắt để Lý Nhị Nha dắt mình đi, chưa đi được hai bước đã đột nhiên dừng lại.
"Sao không đi nữa?" Lý Thanh Lê lười nhác mở mắt ra, nương theo ánh trăng liền thấy hai thân ảnh một cao một thấp trước mặt.
"Lý Đại Nha, Lý Tam Nha, hai đứa còn không mau về phòng ngủ?"
"Cô út~"
"Cô út~"
Hai chị em ngọt ngào kêu Lý Thanh Lê, sau đó đẩy Lý Nhị Nha sang một bên, một trái một phải nắm lấy tay cô đong đưa lúc lắc.
Lý Thanh Lê không chịu được lại ngáp một cái, mắt cũng không mở, mất kiên nhẫn hỏi: "Làm sao? Có rắm mau thả!"
Lý Đại Nha giành nói trước: "Cô út, giường cô lớn như vậy, đều cho Nhị Nha ngủ sao, cháu cũng muốn ngủ cùng cô…"
Lý Tam Nha cũng nhao nhao, "Cô út, nếu cô chê chị cả quá chiếm chỗ, cô có thể ngủ cùng cháu, cháu nhỏ hơn chị cả và chị hai, chắc chắn sẽ không làm cô thấy chật chội đâu!"
Lý Đại Nha nghiến răng: "Lý Tam Nha, em quá đáng rồi đó! Chị chiếm chỗ bao giờ?"
"Chị, chị là chị của em, không thể nhường em một chút sao?"
"Thế sao em không nhường chị đi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!