Edit: Sweetie
"Cô muốn học đại học Công Nông Binh? Vậy Lương Lỗi thì sao?" Lý Thanh Lê hỏi.
Mắt Lưu Ngọc Hân bỗng dưng trợn to, có chút thẹn thùng thấp giọng hỏi:
"S
-Sao cô biết tôi và anh ấy có quan hệ?"
Ban đầu Lý Thanh Lê còn thấy khó hiểu, dù sao thì cô cũng là tay mơ ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng chỉ lát sau đã biết là có ý tứ gì, Lưu Ngọc Hân và Lương Lỗi thế mà đang hẹn hò?
Nhưng trong tiểu thuyết, người duy nhất trong đám thanh niên trí thức được đi học đại học Công Nông Binh rõ ràng là Lương Lỗi cơ mà?
Cô nhớ rõ việc này không phải vì Lương Lỗi là vai ác lót đường ái mộ nữ chính, mà là vì mấy lời âu yếm vừa phèn vừa dầu mỡ của hắn, ví dụ như:
'Anh phát hiện hôm qua rất thích em, hôm nay cũng rất thích em, hơn nữa dự cảm ngày mai càng thích em hơn.'
'Em biết em và ngôi sao khác nhau ở điểm nào không? Ngôi sao ở trên trời, còn em ở trong lòng anh.'
'Gần đèn thì sáng, gần em thì ngọt ngào.'
'Mỗi một cây bút của anh đều biết tên của em.'
'Tiếng pháo đêm 30 cũng không vang bằng nỗi nhớ của anh đối với em.'
…
Tên này là trạm dầu đấy à?
Nếu Lương Lỗi là thanh niên trí thức duy nhất đi học đại học Công Nông Binh, vậy chuyện của Lưu Ngọc Hân hiện tại là sao? Hơn nữa hai người này còn đang hẹn hò?
Nếu cô nhớ không nhầm, Lương Lỗi hình như tuyên bố cả đời chỉ từng thích một mình Tô Nhân đúng không?
A… Quả nhiên miệng lưỡi đàn ông, lừa người gạt quỷ, bạc bẽo vô tình!
Lúc ấy mơ thấy «Tình yêu ngọt ngào thập niên 70», cô hoàn toàn không để ý đến những người không liên quan gì đến mình, cho nên trong tiểu thuyết viết thế nào về Lưu Ngọc Hân cô cũng không rõ lắm.
Vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ ra, Lý Thanh Lê bỗng nhớ đến một câu mà cô xem là tôn chỉ sống: Trên đời không có việc gì khó, nếu khó quá thì bỏ qua! Không nghĩ ra vậy không nghĩ nữa, đến bữa thì ăn, đến giấc thì ngủ.
Lưu Ngọc Hân thấy Lý Thanh Lê im lặng hồi lâu bèn nhỏ giọng khẩn cầu: "Cô đừng nói với người khác được không? Tạm thời chúng tôi chưa muốn công khai."
Cô sảng khoái gật đầu.
"Chúc mừng cô giáo Lưu nha!" Lý Thanh Lê ngược lại nhiệt tình nắm lấy tay Lưu Ngọc Hân, "Cô tận tâm với học sinh thế này, cô đi rồi thật đúng là tổn thất cho mấy đứa Nhị Nha, cũng không biết người tiếp nhận vị trí giáo viên thay cô có hết mình vậy không..."
Lưu Ngọc Hân sờ sờ chóp mũi, hơi xấu hổ nói: "Cái này… Còn phải do đại đội trưởng Lý quyết định, thanh niên trí thức chúng tôi đều có ý với vị trí này, nhưng mà tôi cũng đã tiến cử Lương Lỗi rồi, anh ấy còn có kiến thức văn hóa hơn tôi. Chỉ có điều... Anh ấy hình như không vui lắm, aizz... nếu anh ấy không thích làm giáo viên, vậy chỉ có thể là Quảng Linh hoặc là Vương Húc Đông thôi, Đường Nhã không thích phiền toái, chị Tĩnh Vân và anh Kiến Quốc chưa tốt nghiệp cấp 2, Phó Bạch tuy rằng có tài nhưng lại vướng thành phần gia đình."
Lý Thanh Lê nghĩ thầm: Mục tiêu của Lương Lỗi là đại học Công Nông Binh, danh hiệu giáo viên tiểu học đương nhiên hắn sẽ không để vào mắt.
Nhưng như vậy cũng chứng minh ký ức của cô không sai, nếu người học đại học Công Nông Binh chính là Lương Lỗi, vậy người lên làm giáo viên chính là Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông!
Đúng vậy, trong tiểu thuyết Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông đều trở thành giáo viên, mà một giáo viên khác trong trường học bị cô lập, còn có công sức của Lý Thanh Lê cô đây!
Bởi vì hai người bọn họ, một người là bạn trai cô, người còn lại là bạn tốt của vô, cho nên cô mới chạy tới chỗ anh họ Lý Thành Năng nhờ vả, tóm lại cuối cùng hai người bọn họ đều được như ước nguyện.
Không được, cô tuyệt không thể để Vương Húc Đông và Hoàng Quảng Linh toại nguyện! Nhìn bọn họ mỗi ngày ngoan ngoãn gánh phân lòng dạ cô còn thuận một chút, nếu làm giáo viên chẳng phải làm cô bực chết hay sao?
Lại nói, để hai kẻ nhân phẩm bại hoại như ấy làm giáo viên, quả thực chính là làm hại trẻ nhỏ! Tuyệt đối không được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!