Edit: Sweetie
Phó Bạch mỗi tay ôm một quả dưa đi theo sau Lý Thanh Lê, còn cô thì chắp tay sau lưng nhẹ nhàng đi về nhà mình, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Chủ yếu là Lý Thanh Lê cảm thấy mình và Phó Bạch không thân, cần gì cố tạo chủ đề để nói chuyện?
Hai người đi về hướng Lý gia, lúc qua cây cầu gỗ còn nghe thấy một đôi thiếu nam thiếu nữ đang nói chuyện bên bờ sông.
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, nhưng cũng không đẹp bằng chị Nhị Mai."
"Làm gì có…"
"Trăng một tháng mới tròn một lần, còn chị mỗi ngày đều xinh đẹp như vậy, đương nhiên là kém chị rồi…"
Lý Thanh Lê: Ấu trĩ, dầu mỡ, còn mắc cười nữa chứ.
Lý Đại Bảo vắt hết óc muốn nói thêm mấy lời hoa mĩ, đột nhiên trên cầu gỗ có tiếng bước chân "cộp cộp cộp", tiếp đó là một tràng cười.
"Đại Bảo, cháu không về nhà mà ở bờ sông làm gì thế?"
Lý Đại Bảo từ từ đứng dậy khỏi tảng đá, vỗ vỗ mông, "Cô út, cháu lớn rồi, lần sau nhớ gọi cháu là Chính Quốc! Sao giờ cô mới về? Bà nội bảo cháu đi tìm cô, mọi người đều chờ cô về ăn cơm đó!"
Lý Thanh Lê bước xuống cầu gỗ, "Bà bảo cháu đi gọi cô, nên cháu tìm cô ở tảng đá? Sao, sợ cô rơi vào khe đá hả?"
Lý Đại Bảo giả ngu, "Hề hề... cháu vừa mới ra ngoài, trùng hợp gặp được chị Nhị Mai nên nói mấy câu thôi mà."
Lý Đại Bảo và Lý Thanh Lê tuy là cô cháu nhưng chỉ kém nhau ba tuổi, Lý Đại Bảo từ trước đến nay đều nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy, không ngờ lần này lại bị cô mắng:
"Chị Nhị Mai cái gì, không biết lớn nhỏ, Nhị Mai cùng thế hệ với cô và cha cháu, cháu phải gọi Nhị Mai là cô."
Lý Đại Bảo hỗn độn đứng trong gió lạnh.
Lý Thanh Lê gõ đầu cháu trai, che miệng cười trộm:
"Nhìn thằng nhóc này đi, dù hơi ngốc một chút nhưng vẫn được hoan nghênh quá ha, chẳng những thân thiết với hai chị em Nhị Mai, Tú Tú, còn chơi chung với cô bé La Tiểu Miêu kia nữa… Cũng đúng, ai bảo cháu trai cô từ nhỏ đã tuấn tú, miệng lại ngọt, tính cách cũng phóng khoáng cơ. Chờ sau này cháu lớn, chắc sẽ được nhiều người thích lắm, không biết chọn ai mới tốt đây!"
Lý Đại Bảo: Nghe thấy mùi thảo mai đâu đây!
Chuông cảnh báo trong đầu Lý Đại Bảo vang lên, sợ Lý Thanh Lê lại muốn khơi thêm chuyện xấu, nó vội kéo cô về nhà, không quên phất tay với Hứa Nhị Mai đang đứng đờ người.
"Chị Nhị Mai… Á… Em về ăn cơm trước nhá, đói muốn chết rồi đây! Chị cũng mau về đi, bên ngoài nhiều muỗi lắm!"
Lý Thanh Lê mặc kệ để Lý Đại Bảo kéo mình về, miệng vẫn oán giận:
"Cháu kéo cô làm gì? Cô đang khen cháu mà, vẫn chưa nói hết đâu..."
Lý Đại Bảo hất tay cô ra, "Cô út, có ai khen như cô không? Cô cố ý chứ gì?"
Lý Thanh Lê giả ngu, "Cái gì? Cô cố ý làm gì? Cháu trai cô từ nhỏ đã đẹp trai, cô khen hai câu cũng không được sao? Huhuhu, quả nhiên con lớn không nghe lời mẹ..."
Lý Thanh Lê cùng bối phận với cha mẹ Lý Đại Bảo, nói là mẹ cũng không phải không được, nhưng chỉ cần nhớ đến cô út chỉ lớn hơn mình 3 tuổi là Lý Đại Bảo không thể chấp nhận nổi.
"Cô út... cô... cô... aizzz… thôi vậy, đàn ông tốt không chấp phụ nữ."
Nếu cô út giương nanh múa vuốt mà răn dạy, nó còn có thể cãi lại, nhưng nhìn cô khóc sướt mướt thế này, thanh niên trai tráng 16 tuổi như nó sao có thể so đo?
Lý Đại Bảo lắc đầu thở dài đi về nhà.
Lý Thanh Lê đi phía sau nhìn bóng dáng thiếu niên cao gầy, trong nháy mắt thật muốn nhấc chân đạp vào mông nó một cái!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!