Chương 13: Gen xấu xa

Edit: Sweetie 

Bên trong văn phòng đến một cái ghế thừa cũng không có, Lý Thanh Lê chỉ đành ngồi dưới mái hiên, chống cằm ngắm sao trên trời, mới ngồi không được bao lâu, trên mặt, mu bàn tay cô đã bị muỗi đốt mấy nốt. 

Thứ gian trá chỉ biết nhìn người hạ miệng! 

Lý Thanh Lê lẩm bẩm mắng một câu, đứng dậy muốn đi về, đúng lúc này một nam một nữ từ bên ngoài tiến vào, xung quanh tối mờ thấy không rõ mặt, chỉ nghe được tiếng bước chân bọn họ nặng nề, người chưa đến gần mùi hôi thối đã ập vào mặt. 

Mắt Lý Thanh Lê sáng lên, giơ chân cản đường, sau đó bịt mũi đứng trước mặt bọn họ. 

"Đồng chí Vương Húc Đông, đồng chí Hoàng Quảng Linh, tan làm rồi à? Hôm nay làm việc vui không?" 

Ánh sáng lờ mờ trong phòng bị thân hình đầy đặn của Lý Thanh Lê che mất bảy tám phần, Hoàng Quảng Linh không thấy rõ mặt cô, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt muốn xẻo thịt người của cô ta. 

"Lý Thanh Lê, cô còn mặt mũi nói những lời này? Còn không phải do cô công tư bất phâm, cố ý bảo đại đội trưởng phân cho tôi và Vương Húc Đông đi gánh phân hay sao! Giờ còn dám tới cười nhạo tôi? Lý Thanh Lê, sao cô có thể độc ác như vậy?" 

Nghe thấy tiếng bước chân đi ra, cô ta khóc càng lớn: 

"Lý Thanh Lê, uổng công tôi coi cô như em gái ruột, người nhà gửi đồ hộp bánh kẹo tôi đều nghĩ đến cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Nhìn tôi gánh phân cả ngày mệt không đứng nổi, người ngợm tóc tai bù xù, cô vui lắm đúng không?!" 

Người bên trong đều chạy ra hóng hớt, liếc nhìn Lý Thanh rồi lại nhìn sang Hoàng Quảng Linh, Lý Thanh Lê cũng không để bụng, khoanh tay ung dung nhìn cô ta. 

"Hoàng Quảng Linh…" Lý Thanh Lê kéo dài giọng. 

Giọng cô rõ ràng là vui vẻ, nhưng lọt vào tai Hoàng Quảng Linh lại thành không có ý tốt. 

Quả nhiên giác quan thứ sáu của cô ta không sai. 

"Trước mặt mọi người tôi cho chị một cơ hội nữa..." Lý Thanh Lê đi dạo quanh hai người họ, nói: 

"Chị nói xem, tôi rốt cuộc có cố ý tổn thương chị không? Có chơi xấu chị không? Việc gánh phân có phải chị cam tâm tình nguyện làm không? Vừa rồi chị mắng tôi, nói anh họ tôi lấy việc công làm việc tư, có phải tất cả đều là nói bậy không? Hửm?" 

Lúc nói một tiếng "hửm" cuối cùng, mặt cô vừa vặn hướng vào văn phòng, ánh đèn xuyên qua đám người chiếu vào mắt, ánh mắt sắc lạnh như dao bắn về phía cô gái trước mặt. 

Hoàng Quảng Linh lập tức cứng họng, chờ cô ta kịp phản ứng thì Lý Thanh Lê đã đi đến sau lưng cô ta, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai: 

"Nếu chị không muốn nói ở đây, chúng ta cũng có thể đến công xã rồi nói, thuận tiện bàn xem hành văn của chị xuất sắc đến mức nào!" 

Đầu óc hồ đồ vì mệt mỏi của Hoàng Quảng Linh lập tức minh mẫn trở lại, cô ta nhớ tới quyển nhật ký kia, không biết trong đó rốt cuộc đã nghị luận về bao nhiêu người, cũng không nhớ là có nói những lời không nên nói hay không... 

Cổ cô ta như bị người khác bóp chặt, tiếng khóc đột nhiên im bặt, yên lặng một lát, gục đầu xuống run run giải thích: 

"Đúng vậy... Gánh phân là tôi tự nguyện, Lê Tử không làm chuyện gì có lỗi với tôi, càng không liên quan đến đại đội trưởng, là... là tôi không vui nên mới nói hươu nói vượn." 

Mọi người: Má ơi, tự mình ỉ* ra, lại tự mình ăn lại kìa! 

Hoàng Quảng Linh hận Lý Thanh Lê không màng cũ tình, lấy nhật ký ra uy h**p cô ta, cũng hận chính mình chỉ vì chút đồ ăn của Lý gia mà bị trả thù nhục nhã! 

Gương mặt đắc ý của Lý Thanh Lê, ánh mắt cười nhạo của các xã viên.... Cô ta không chịu nổi, cuối cùng bụm mặt oà khóc chạy như điên ra ngoài. 

Lý Thanh Lê hài lòng thu hồi ánh mắt, lúc này mới nhìn Vương Húc Đông từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng. 

"Đồng chí Vương Húc Đông, anh thì sao?" 

Vương Húc Đông đứng ngược sáng nên cô nhìn không rõ vẻ mặt của gã, chỉ nghe gã mệt mỏi nói nhỏ: "Lê Tử, em có thể tức giận nhưng xin em cho anh một cơ hội giải thích." 

"Anh muốn giải thích?" Lý Thanh Lê hỏi. 

"Đương nhiên." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!