Chương 12: Siêu đầu bếp sáng tạo

Edit: Sweetie

"Tôi muốn…" Còn chưa nói xong, Lý Thanh Lê bỗng chốc bặt, một lát sau mới nói tiếp:

"Tôi muốn nhiều thứ lắm, như vậy đi, chỉ cần đồ anh đưa có thể làm tôi vừa lòng, tôi sẽ nói cho anh biết, được chưa? Thấy tôi dễ nói chuyện chưa?"

Phó Bạch cũng không thấy khó chịu, đáp lại, "Được."

Giống như lần trước, Phó Bạch nói xong liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng anh đi xa, trong lòng Lý Thanh Lê vô cùng chờ mong, không biết Phó Bạch sẽ lấy ra thứ gì tốt báo đáp ơn cứu mạng đây? Cô chính là vai ác cực phẩm, vất vả lắm mới ra tay làm chuyện tốt một lần, muốn một phần quà khen thưởng cũng không quá đáng đâu ha?

Lý Thanh Lê lại tiếp tục vừa hát vừa ra ruộng tuần tra.

"Đi nam về bắc, gặp người cắn chó...

Nhặt chó đập gạch, bị gạch cắn tay...

Chuột tha mèo chạy, túi chở con lừa…"

Nắng giữa trưa ngày càng độc, người ngoài ruộng dần dần thưa thớt, ai nấy đều về nhà ăn cơm trưa.

Lý Thanh Lê cùng mấy anh trai về nhà, đập lúa cả một buổi sáng, anh em Lý lão đại mỏi không nhấc nổi tay, ra giếng rửa mặt xong lại tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Mấy chị em dâu Lý đại tẩu và anh em Lý Đại Bảo cũng đều mệt rã rời, chỉ có Lý Thanh Lê là vẫn tung tăng nhảy nhót, dán vào người cha mẹ ríu rít nói cười không ngừng.

Lý tam tẩu dựng lỗ tai lên nghe hai mẹ con trò chuyện, nghe nói mẹ chồng nấu riêng cho cô em chồng một bát canh trứng thì cực kỳ khó chịu.

Tiểu Lục không làm gì lại được ăn trứng, còn các con trai con dâu, cháu trai cháu gái mệt như chó nhưng mẹ chồng một chút cũng không đau lòng?

Lý tam tẩu thò lại gần chỗ Lý nhị tẩu nói mát: "Trời ạ chị dâu hai, chị xem chúng ta đúng là không thể nào so được với người trẻ tuổi mà, mệt cả một buổi sáng không nhấc nổi tay, Tiểu Lục ngược lại vẫn tràn đầy năng lượng. Tối qua Tiểu Lục nói muốn học nấu cơm đúng không, em thấy học muộn không bằng học sớm, đồ ăn trưa nay để em ấy làm luôn đi?"

Lý lão tam không cần nghĩ cũng biết vợ mình nghĩ gì, cười ha ha tiếp lời:

"Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi, không ngờ sinh thời còn được ăn đồ ăn Tiểu Lục nấu đấy!"

Những người khác cũng ồn ào hưởng ứng, đặc biệt là Lý Đại Bảo gân cổ lên khà khà cười to: "Cô út, cô phải học tập chăm chỉ để trở thành một đồng chí tiến bộ nha!"

Hôm qua Lý đại tẩu làm cơm, hôm nay nên đến phiên Lý nhị tẩu, chị ta giương mắt nhìn Lý Thanh Lê, "Tiểu Lục…"

Bà Điêu chưa kịp phát tác, Lý Thanh Lê bình tĩnh đứng dậy: "Nếu vợ chồng anh ba đã muốn thử tay nghề của em như vậy, em đây sẽ đi làm, nhưng vẫn phải làm phiền chị dâu hai nhóm lửa giúp em nhé."

Lý Thanh Lê dứt khoát vào phòng bếp, không hề có ý kháng cự.

Đám người Lý lão tam: Sao đột nhiên lại bất an thế này?

Đám nhóc Lý Đại Bảo chen chúc ngoài phòng bếp hóng chuyện, chỉ nghe thấy Lý Thanh Lê và Lý nhị tẩu đối đáp với nhau.

"Tiểu Lục, cách cầm dao của em không đúng lắm…"

"Chị dâu, tư duy của chị quá cứng nhắc, cho dù cầm dao cũng phải sáng tạo chứ!"

"Tiểu Lục, dưa chuột em thái dày mỏng khác nhau này..."

"Chị dâu, miếng dưa chuột này khác miếng dưa chuột kia, mỗi miếng dưa chuột đều có cá tính riêng, vì sao cứ phải giống nhau?"

"… Tiểu Lục, tỏi phải băm nhỏ lúc xào mới thơm."

"Chị dâu, chị ăn tỏi đã đủ nhẫn tâm rồi, chẳng lẽ còn muốn băm nó tan xương nát thịt, đầu mình hai nơi mới chịu để yên? Lương tâm chị không cắn rứt hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!