Chương 103: Ngoại truyện nhà Lý lão nhị (Hoàn toàn văn)

Edit: Sweetie

Ngày mai là Trung thu, buổi chiều tan làm, Lý Chính Bình không về căn nhà riêng của mình mà rẽ thẳng về "ngôi nhà" mà đã lâu cô chưa quay lại.

Nói ra thì nơi cô làm việc ở ngay trong huyện, nhà cũng ở huyện, mỗi ngày đi về bằng xe đạp cũng tiện. Nhưng sau khi gom đủ tiền, cô kiên quyết mua một căn hộ, tuy không lớn, chưa bằng một phần ba nhà cũ, cũng chẳng có đồ đạc tươm tất, không tivi, không tủ lạnh, chẳng hề xa hoa, thế nhưng cô vẫn mua, chẳng bao lâu sau đã dọn vào ở.

Từ ngày một mình đi học đại học xa nhà, cô đã quen dần cái cảm giác rời khỏi ba mẹ, rời khỏi gia đình, lặng lẽ trải qua bình minh rồi hoàng hôn.

Nếu phải gọi tên, thì cảm giác đó chắc là "tự do" đi.

Mà tự do giống như một thứ độc dược gây nghiện, nếm qua rồi chẳng thể buông bỏ. Cho nên, sau khi tốt nghiệp, lần đầu tiên trong đời cô chống đối mẹ, không nộp lương, không gánh vác chuyện quan hệ họ hàng bên ngoại, thậm chí còn lấy cớ "không kết hôn" để chống lại việc ba mẹ ép đi xem mắt…

Vì thế, mẹ oán trách đủ điều, ba cũng có lời bóng gió, nhưng trong lòng cô lại thấy chưa bao giờ sảng khoái đến thế!

Hóa ra, khi không còn bị cảm xúc của ba mẹ chi phối, không cần tìm cách lấy lòng mẹ, mặc mẹ muốn làm thế nào thì làm, sống tùy ý mình, lại dễ chịu đến vậy.

Ngày còn bé, cô luôn sợ mẹ không hài lòng, sợ mẹ ghét bỏ, sợ bị bỏ rơi. Chỉ để nhìn thấy nụ cười của mẹ, cô cam tâm làm đủ thứ chuyện ngốc nghếch, nhưng cô gái ngốc ấy nay đã trưởng thành. Cô không còn mơ ước tình thương của ba mẹ, cô đã đủ mạnh mẽ, có thể tự mình đứng vững, không phải bám víu vào bất kỳ ai.

––––––––––

Khoảng hơn 6 giờ, khi dắt xe về dưới tòa nhà, Lý Chính Bình bất ngờ gặp ba và em gái Lý Chính Mẫn.

"Chị ơi!" Lý Chính Mẫn nhảy khỏi xe máy, ôm chặt lấy cổ chị, nũng nịu:

"Chị mang nhiều đồ về thế, của em đâu?"

Cha con liếc nhau, trong mắt Lý lão nhị thoáng hiện lên nụ cười.

Lý Chính Bình lạnh lùng gạt cô em bám như gấu túi ra: "Răng đã sâu đen cả rồi mà còn đòi ăn ngọt, sau này chỉ em khổ thôi!"

Lý Chính Mẫn nháy mắt đầy khiêu khích: "Ngày mai em mách cô út là chị bắt nạt em! Hừ!" Rồi lon ton như thỏ con chạy vọt lên lầu.

Lý Chính Bình bất lực lắc đầu, xách bánh trung thu theo sau cha bước lên cầu thang.

"Trung thu con về là được rồi, ba mẹ thiếu gì mấy thứ này đâu."

"Ngày lễ mà ba, có chút bánh mới khác ngày thường chứ."

Về tới nhà, chỉ thấy Lý Chính Mẫn đã quăng cặp sang một bên, dán mắt vào TV màu xem Tây Du Ký, mặc kệ tập mấy nó vẫn có thể xem ngon lành.

Trong bếp, tiếng Phùng Yến, oang oang vọng ra:

"Lý Chính Mẫn, ai cho con xem tivi? Bài đã học chưa, bài tập làm xong chưa? Với cái thành tích ấy mà còn dám xem tivi à?" Vừa nói Phùng Yến vừa bước ra, khuôn mặt đầy đặn lại chẳng vì thế mà dịu dàng hơn.

Lý Chính Mẫn vừa ngồi xuống sofa thì nhớ ra sáng nay trên bàn còn ba quả táo to, đưa tay tìm, kết quả chẳng còn quả nào.

Phùng Yến đứng sau, chọc tay vào đầu con gái: "Con bé chết tiệt này, mẹ nói có nghe không hả?"

Cô bé quay đầu, đôi mắt bốc lửa:

"Mai là Trung thu, con xem tivi một lúc cũng không được sao? Ba không nói, chị không nói, chỉ có mẹ suốt ngày càm ràm thôi! Con là con gái mẹ hay là phạm nhân mẹ canh giữ vậy? Điểm con kém là tại ai? Còn không phải do cái thằng Phùng Dương kia sao? Lúc thì giành đồ, lúc thì làm ồn, lúc thì quấy rầy, làm sao con học được? Nó là cái thá gì mà ngày nào cũng ở trong nhà mình? Táo chị mua, sáng vẫn còn ba quả, giờ thì chẳng còn quả nào, nó là heo hả? Aaa! Bực chết đi được!!! Bao giờ mẹ mới đuổi nó đi!!!

Con sắp phát điên rồi!!!"

Nói xong, cô bé giận dữ ôm tay, ngồi phịch xuống ghế, thở phì phò như trâu.

Phùng Yến liếc nhanh về phía nhà vệ sinh như sợ chồng nghe thấy, cũng không dám chọc thêm, liền mặt sầm xuống rồi quay lại bếp.

Chẳng bao lâu, mẹ Phùng Yến – bà Phùng dắt cháu ngoại Phùng Dương về, vừa vào cửa đã than:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!