Edit: Sweetie
Câu nói của Lý tam tẩu lập tức châm ngòi cho cả nhà bàn tán rôm rả.
Lý Đại Bảo năm nay 26 tuổi, đưa tay xoa xoa đầu, ánh mắt đầy oán trách:
"Chính là sau cái đêm đó không lâu, cô út đã bắt ông nội cạo đầu cháu thành đầu hòa thượng. Mà ông nội cạo cũng chẳng cạo sạch, trông cứ như chó gặm vậy, làm cháu bị người trong đội cười nhạo mãi, đáng thương cho tâm hồn non nớt của cháu!"
Nghe vậy, vợ cậu
- Tần Huệ
- không nhịn được mà bụm miệng cười khúc khích.
Ông Lý trực tiếp cầm dao cạo đầu thì cười nắc nẻ.
Lý Nhị Bảo: "Anh cả đừng nói nữa. Anh thì chỉ mất tí tóc thôi, còn em thì bị đánh nát cả mông đây này. Trước đó cha mẹ đã đánh em bao giờ đâu, trận đòn hôm ấy đủ gộp cho mười năm luôn. Sau đó cả tuần em không ngồi nổi, anh có biết đi vệ sinh lúc ấy đau cỡ nào không?"
Lý Lão Tam
- người chịu thiệt hại nặng nề nhất đêm đó cũng nhớ rõ mồn một, nhưng đó vốn là chuyện mất mặt, mà anh thì sĩ diện, không tiện tự bêu xấu, đành làm bộ ngây ngô cười hề hề.
Lý Lão Nhị nhớ lại chuyện xưa thì không nhịn được cười khà khà thành tiếng:
"Chú đây mới là người khổ nhất nhé, già cả thế này rồi mà còn bị mẹ đánh bằng đế giày! Trong số mấy đứa, có đứa nào từng nếm mùi đế giày của cha mẹ chưa?"
Bà Điêu chịu trách nhiệm đánh con bằng đế giày chỉ ngồi đó cắn hạt dưa, khuôn mặt những năm gần đây đã đầy đặn hẳn lên, bà nhai xong còn giả vờ ném vỏ dưa vào mặt Lý Lão Nhị:
"Cái thằng này, bây giờ mày có cầu mẹ đánh thêm vài cái nữa, mẹ còn chê mặt mày bóng dầu đấy! Xì!"
Có đôi khi môi trường đúng là có thể thay đổi một con người.
Mấy năm nay, con cái bớt gây chuyện, điều kiện sống cũng khá hơn nên bà Điêu từng bị chửi sau lưng là "mụ già bất tử" cũng đổi tính.
Không chỉ béo tốt lên mà tần suất cãi nhau cũng giảm hẳn, trong mắt người ngoài, bà bây giờ chẳng khác gì một bà lão hàng xóm hiền lành, phúc hậu.
Mọi người tán chuyện vui vẻ, Lý lão tứ cũng không nhịn được muốn góp vui, khoanh tay cười bảo:
"Còn em nữa! Hồi đó hễ em trốn việc ngoài đồng là Tiểu Lục sẽ không cho ăn cơm! Lúc ấy em tức lắm, mà bực nhất là cha mẹ còn nuông chiều con bé nữa chứ, cùng là con mà sao lại khác biệt lớn thế? Nghĩ xem, 29 năm trước em sống sung sướng biết bao, ai ngờ cuối cùng lại bị một bát cơm đánh bại! Haizz!"
Cả nhà bị dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh chọc cười nghiêng ngả.
Thực ra, mọi người có thể cởi mở nhắc lại chuyện cũ, cũng bởi ai cũng hiểu, hồi đó bị em gái/cô út dạy dỗ thì trong lòng có tức, nhưng sau cùng người được lợi vẫn là chính họ.
Cũng phải thừa nhận, phòng nhì là được hưởng lợi nhiều nhất sau buổi hội nghị cải tạo gia đình năm ấy.
Lý nhị tẩu không còn bòn rút nuôi nhà mẹ đẻ, lại chẳng tốn tiền cho Nhị Nha học lên cấp ba, Lý Lão Nhị thì bỏ rượu, còn có thêm một bé Bát Nha đáng yêu.
Lý Thanh Lê nhớ lại chuyện xưa cũng mỉm cười, rồi cô ngồi thẳng dậy, bắt chéo chân, tay phải vuốt mái tóc ngắn mới cắt, lại kéo kéo cổ áo...
"Giờ thì mọi người hiểu được nỗi khổ tâm của em năm đó rồi chứ? Nếu không có em, giờ các anh chị sống thế nào còn chưa biết đâu nhé!"
"Đúng đúng đúng, cô út đúng là đã cứu vớt vận mệnh của một thiếu niên sa ngã! Cạo hay lắm, cạo giỏi lắm, cạo tuyệt vời ông mặt trời luôn!"
"Vợ chồng chị tư quả thật phải cảm ơn em, không có em thì sao Thành Thụy có thể thay đổi trở nên siêng năng như bây giờ. Với cái tính đó, nuôi vợ con còn không nuôi nổi!"
"Chứ còn gì nữa, không nhờ Tiểu Lục khuyên anh bỏ rượu thì chưa chắc đã có Bát Nha đâu! Có điều sau này sao lại không còn linh nghiệm nữa nhỉ, anh còn muốn sinh thêm vài đứa nữa cơ."
Lý Thanh Lê mím môi cười: "Giờ anh chị đã tin em không bao giờ hại người nhà rồi, thì em có một chuyện, mong các mọi người cùng em cố gắng một phen."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!