Chương 100: Bánh xe thời đại

Edit: Sweetie

Lý Thành Dương và Lý lão Tam trở về nhà báo tin này cho mẹ.

Ban đầu bà Điêu còn không chịu tin, sau thì tức đến mức chửi ầm ĩ, đến mức lôi ghế ra ngồi ngay cổng mà mắng, chửi từ Chu Thủ Trị đến cả tổ tông mười tám đời của bác tư Điêu, hoàn toàn quên mất rằng bà và bà ta vốn chung một tổ tông, thế mới thấy cơn giận đã làm bà mất hết lý trí rồi.

Giận quá hóa trẻ, bà Điêu như quên tuổi tác quay về năm mười tám tuổi, thoăn thoắt nhảy lên xe đạp, giục con trai lập tức đưa mình về nhà mẹ đẻ.

Năm nay bác cả Điêu đã 71 tuổi, đã về quê dưỡng già. Bà Điêu quay về liền triệu tập bốn người anh trai, kể lại chuyện vợ chồng Chu Thủ Trị giả bệnh lừa tiền, cũng không quên thêm mắm dặm muối.

Lần này đừng nói là bốn anh trai, ngay cả bốn chị dâu cùng một đám cháu trai cháu gái cũng tức điên lên được. Lừa thiên hạ đã đành, đằng này dám lừa ngay chính anh em ruột, làm vậy có khác gì loài súc sinh?

Thế là cả bốn phòng nhà họ Điêu, cộng thêm mẹ con bà Điêu, hai ba chục người ùn ùn kéo sang nhà bác tư Điêu tính sổ.

Nhà họ Chu ở công xã bên cạnh, cả đoàn đi hơn hai tiếng mới tới nơi. Thấy cả năm anh chị em đều có mặt, bác tư Điêu còn tưởng mặt mũi mình lớn lắm, khóc lóc ỉ ôi, chủ động dẫn họ vào thăm bệnh.

Ông Chu nằm trên giường mặt xanh xao vàng vọt, giả vờ như sắp thoi thóp đến nơi, nếu không phải anh em Lý Thành Dương đã đi bệnh viện dò hỏi trước, e rằng cả đoàn đã bị lừa một vố.

Vở kịch này bớt diễn còn đỡ, đằng này hai vợ chồng bác tư Điêu lại diễn quá nhập tâm, càng diễn càng hăng, càng khiến năm người anh em ngoài 60-70 tuổi nắm chặt nắm đấm, cơn giận phừng phừng bốc lên.

Thế là cuộc đại chiến sáu anh chị em, tổng cộng hơn ba trăm tuổi, chính thức nổ ra.

Nhóm con cháu như Lý Thành Dương cũng chẳng xen vào nổi một câu.

Năm đấu một, thắng thua chẳng cần nói, cuối cùng bác tư Điêu chẳng những không bán được cái "thảm" nào để moi tiền, ngược lại còn đắc tội hết tất cả người nhà mẹ đẻ.

Dù vậy, vì tuổi đã cao nên chẳng ai nỡ buông lời đoạn tuyệt, chỉ là từ đó quan hệ cũng nguội lạnh hẳn.

Tin này truyền về, Lý Thanh Lê nghe mà mừng rỡ, kế hoạch lừa tiền thất bại, vậy thì mẹ cô cũng sẽ không vô duyên vô cớ trúng gió, cô cũng có thể yên tâm học hành rồi.

----------

Vì trường đại học nhập học vào mùa xuân năm sau nên Lý Thanh Lê và Phó Bạch vẫn tiếp tục đi làm. Chỉ là cả hai sắp đi học xa, ký túc xá giáo viên phải trả lại, trong nhà còn bao đồ đạc đang không biết xoay sở làm sao

Phó Bạch nghĩ rất đơn giản, đồ đắt tiền thì cứ chở về nhà mẹ vợ gửi.

Lý Thanh Lê lại nghĩ khác, hai người ở huyện mãi chưa có nhà riêng, nay phần lớn nhà cửa chưa được phép mua bán, số ít thì rách nát chẳng ai thèm. Nhưng nghĩ đến tương lai huyện thành phát triển, giá nhà sẽ tăng vọt, chẳng phải lúc này mua mới là hời nhất sao? Có tiền thì cứ mua một căn, cuối năm sửa sơ sơ làm chỗ chứa đồ cũng tốt.

Thật ra ý định này Lý Thanh Lê đã ấp ủ từ lâu, cũng vì bị ảnh hưởng từ cuốn tiểu thuyết trong giấc mơ. Trước đây tìm mãi không được căn ưng ý, toàn chỗ nát như chuồng bò hoặc quá xa. Gần đây cô mới gặp một căn vị trí ổn, nhà cũng không đến nỗi nào, giá cả lại vừa phải.

Điều duy nhất khiến cô lăn tăn là sau này Phó Bạch tốt nghiệp, liệu anh có muốn ở lại đây không? Nếu anh quyết định ở thủ đô hay về quê thì mua nhà này lại thành dư thừa.

Tối đó hai vợ chồng ngồi đối diện bàn bạc, Lý Thanh Lê trình bày xong liền chớp chớp mắt nhìn chồng.

Đối diện với vợ, thầy Phó vốn nghiêm khắc ở trường lúc nào cũng cười dịu dàng.

"Em muốn mua thì mua. Anh quen ở đây rồi, không quay về tỉnh T đâu." Giọng anh hơi khàn vì giảng cả ngày.

Lý Thanh Lê chống cằm, chăm chú nhìn thẳng như muốn soi vào tận đáy lòng anh: "Thật ra anh không thích tỉnh T phải không?"

"Sao em nghĩ vậy?"

Cô đếm ngón tay: "Một, lúc cưới anh bảo sẽ không quay về thành phố, tất nhiên em rất cảm động, nhưng anh nhận lời quá dễ. Hai, mấy năm nay chúng ta chẳng về tỉnh T được mấy lần. Ba, lần này hai ta thi đỗ đại học, cha mẹ đều viết thư gọi về, mà anh lại lấy cớ dạy học để từ chối. Cho nên em đoán... có lẽ anh chẳng muốn về tỉnh T lắm."

Phó Bạch im lặng hồi lâu, rồi cười nhạt: "Nói cũng không sai. Hồi đó anh mới mười mấy, cha mẹ bị bắt, anh chị bận lo thân, thầy cô bạn bè vốn thân thiện bỗng trở mặt, động một tí là đánh chửi, nghĩ đủ trò hành hạ... Nhà anh đông anh em, trước kia thân thiết là vậy, lúc bọn anh đường cùng tìm đến thì chẳng ai đoái hoài, bị coi như ôn dịch... Bao nhiêu ký ức đẹp tuổi thơ tan vỡ hết, ngược lại, về công xã x**n th** sống còn dễ chịu hơn."

Nghe vậy, Thanh Lê ôm mặt chồng, bóp bóp như nặn bột, nghiêng đầu nghiêng cổ tỏ vẻ khoa trương:

"Ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Anh đẹp thế này mà sao họ nỡ lòng nào? Em thì nhìn thôi cũng thấy xót rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!