Chương 92: (Vô Đề)

Tới gần kỳ thi cuối kỳ, số lần Phó Yến Yến về nhà ít dần, phần lớn thời gian cô đều ở thư viện trường đọc sách, làm bài.

Thỉnh thoảng Kim Tú Châu rảnh rỗi sẽ qua thăm con gái, mang theo mấy món ăn tự làm, thói quen này được tạo thành là nhờ Lục Lục.

Đồ ăn bán ở nhà ăn của trường Lục Lục không thể ăn nổi, đầu bếp của nhà ăn là họ hàng của hiệu trưởng, khẩu vị thiên về ngọt, bất kể là xào nấu món gì cũng đều cho đường, Lục Lục không ăn được. Cô nhóc này từ nhỏ đã kén ăn, không thể nuốt trôi cơm nên mới tìm Kim Tú Châu khóc lóc tỏ vẻ đáng thương, Kim Tú Châu không còn cách nào, mỗi tuần đều mang đồ ăn tới trường hai lần cho cô bé, còn làm một ít tương ớt cho cô bé chấm.

Mà chuyện này hai mẹ con cũng không dám kể với Giang Minh Xuyên, bằng không chắc chắn Giang Minh Xuyên sẽ mắng con gái là con nhà lính, tính nhà quan, mới có thế này mà đã chịu không nổi, trước kia tới rễ cây người ta còn chẳng có mà ăn.

Thế cho nên ở trong lòng ba anh em, mẹ lúc nào cũng dịu dàng, yêu thương mấy anh em nhất, có chuyện gì cũng chỉ thích nói với mẹ.

Dạo gần đây khi chuẩn bị đồ ăn Kim Tú Châu đều làm hai phần, đưa cho con gái út xong lại tới chỗ con gái lớn, hai mẹ con còn tới nhà ăn của trường Yến Yến cùng ăn bữa cơm. Kim Tú Châu thích ăn bánh kem trong nhà ăn trường Phó Yến Yến, loại điểm tâm kiểu Tây chỉ có ở trường học của con gái, mỗi lần Kim Tú Châu tới đều phải mua một phần.

Phó Yến Yến ngồi đối diện ăn đồ ăn mẹ mang tới.

Kim Tú Châu nói với con gái: "Chắc là ngày mai cô Phương của con về đấy, mẹ nghe đồn Phồn Phồn cũng đang hẹn hò rồi, có đúng không?"

Phó Yến Yến kinh ngạc, ngẩng đầu hỏi: "Chuyện này mà mẹ cũng biết?"

Kim Tú Châu tức giận nói: "Mấy đứa các con đấy, sau khi lớn lên chuyện gì cũng giấu mọi người trong nhà."

Phó Yến Yến vô tội, "Không trách con được, là Phồn Phồn không cho con nói mà, như mẹ nói thì chắc chắn là cô Phương cũng biết, sau đó những người khác cũng biết cả."

Kim Tú Châu chớp chớp mắt giả ngu, "Ai biết đâu."

Phó Yến Yến hứ một tiếng, không hề tin lời mẹ nói.

Kim Tú Châu nói lảng sang chuyện khác, "Phồn Phồn cũng giấu mọi người, nhưng thằng bé viết thư cho người ta, dì Trương thu dọn phòng thì phát hiện ra."

"……" Thế này thì giấu giếm dữ chưa?

Kim Tú Châu tò mò hỏi: "Con mau nói cho mẹ, là con cái nhà ai?"

Phó Yến Yến nghĩ đã lộ tẩy cả rồi nên khai sạch với Kim Tú Châu, "Mẹ không quen đâu, là một chị khóa trên ở trường Phồn Phồn, khi thằng bé mới vào đại học khi, cô ấy tốt bụng giúp đỡ Phồn Phồn rất nhiều."

Xong cô còn hạ giọng bổ sung, "Lúc đó cô ấy còn đang hẹn hò với người khác, Phồn Phồn vẫn luôn chờ đến khi đối phương chia tay mới theo đuổi người ta."

Đến nỗi cậu chàng cưa đổ đối phương hồi nào, cô cũng không biết, Dương Siêu Anh còn kể hơn nửa đêm Phồn Phồn còn tới đưa dù, đưa đồ ăn cho con gái nhà người ta, bao nhiêu người còn cho rằng Phồn Phồn mới là bạn trai của cô ấy. Nhưng có hiểu lầm cậu chàng cũng không giải thích, còn khen trước mặt cô gái kia rằng bạn trai của cô ấy rất tốt.

Dương Siêu Anh cảm thấy Phồn Phồn quả là đồ vô dụng, mà ngược lại Phó Yến Yến lại cảm thấy cậu chàng này quả thực là trà xanh* chúa ấy chứ, nếu anh Hạ Nham có được một nửa tâm cơ của cậu chàng, cũng không đến mức bị cắm sừng như thế.

*Ngôn ngữ mạng chỉ người thảo mai, hay vờ vịt nhằm đạt được mục đích. Cụm từ vốn không thể nào xuất hiện trong năm hiện tại(1984), nhưng vì kiếp trước Yến Yến đã làm hồn ma rất nhiều năm, chắc là cô bé học lỏm được từ này.

Kim Tú Châu nghe kể tới đây thì ánh mắt sáng rỡ, trong mắt lập loè ánh sáng nhiều chuyện.

Phó Yến Yến nói tiếp: "Những chuyện khác con cũng không rõ lắm, dù sao bây giờ cũng khá tốt, còn hẹn con với Siêu Anh cùng ra ngoài chơi nữa."

Nhưng cô lại không có thời gian, cũng không có hứng thú đi theo làm bóng đèn. Dương Siêu Anh còn kể sau khi thằng nhóc kia theo đuổi thành công thì ghê tởm muốn ói, cứ mở mồm ra là gọi cưng ơi cưng à, Siêu Anh nghe còn muốn đấm cho trận.

Ba đứa Dương Siêu Anh, Phồn Phồn và Lục Lục vốn cùng tuổi, từ nhỏ thành tích của Dương Siêu Anh đã rất tốt, vì muốn giảm bớt gánh nặng cho anh trai nên cậu đã nhảy vài lớp, sau khi Phồn Phồn biết được cũng nhảy lớp theo, cả hai thi đậu cùng trường đại học, cùng một chuyên ngành, hiện giờ còn ở chung phòng ký túc xá.

Chỉ có Lục Lục là vẫn học cấp ba, mỗi khi nhắc đến hai đứa kia, cô nhóc đều nghiến răng nghiến lợi.

Giờ Phồn Phồn không có thời gian chơi với Dương Siêu Anh, Lục Lục lại chuẩn bị thi đại học, cho nên Dương Siêu Anh đành viết thư cho Yến Yến, thằng nhóc này miệng cũng rộng như cái loa, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng viết thư ton hót cho cô nghe cả.

Kim Tú Châu gật đầu, tiếc nuối nói: "Phồn Phồn cũng có bạn gái rồi, anh con lại vẫn một thân một mình."

Phó Yến Yến cảm thấy mẹ nghĩ nhiều rồi, "Mẹ vội gì chứ? Mẹ với ba không phải hai ba mươi tuổi mới kết hôn đó sao?"

Kim Tú Châu không quan tâm tới lời con gái, "Tiểu Nham thì mẹ cũng không lo, nhưng còn con đấy, trông thì cũng xinh xắn, sao không thấy mống con trai nào thích con thế hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!