Chương 91: (Vô Đề)

Năm năm sau.

Hạ Nham đã vào quân đội, Phó Yến Yến đang học đại học năm ba ở thủ đô.

Năm trước, Kim Tú Châu đã theo Giang Minh Xuyên về thủ đô, lúc về còn bỏ thời gian thu dọn rồi trang hoàng lại căn biệt thự mẹ anh để lại, đồ nội thất trong nhà cũng thay mới lại một lượt, hiện giờ trông như căn nhà mới xây.

Lục Lục giờ cũng lên cấp ba, trường học có hơi xa nhà, ngày thường cô bé ở lại trường, chỉ cuối tuần mới về nhà một chuyến. Mà Phó Yến Yến thì tương đối siêng về nhà, có khi buổi chiều không có tiết học, cô sẽ ngồi xe bus về nhà, cũng rất gần, chỉ mất hai mươi phút đi xe bus là về đến.

Hai mẹ con còn xây một phòng tắm trong nhà, trước đó nhà đã có phòng tắm nhưng lại hỏng rồi không thể dùng được nữa, hai người bèn tìm thợ sửa sang lại một lượt, thay gạch men màu trắng, lắp bồn cầu và chậu rửa mặt mới, còn lắp cả một cái bồn tắm nữa.

Sân nhà cũng được sửa sang lại một lần, dọn hết cỏ dại, trồng một vườn hoa. Toàn bộ căn nhà trông rực rỡ hơn hẳn.

Phó Yến Yến càng thích về nhà, thật ra hơn hết là ở nhà tiện hơn ở trường rất nhiều, ăn cơm cũng ngon, lại còn yên tĩnh.

Cô chỉ thích được một mình yên tĩnh đọc sách học hành, cô chọn chuyên ngành là toán học, đời trước thành tích toán học của cô rất tốt, nhưng không có ai để ý, cô cảm thấy cũng không sao, đời này cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định thuận theo tâm ý chọn ngành mà mình thích.

Có lẽ bởi vì bản thân thấy thích, tuy cảm thấy chuyên ngành rất khó, nhưng cô lại rất hứng thú, ngày nào cũng thấy tràn đầy năng lượng.

Kim Tú Châu thương con học tập vất vả, cho nên ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho con gái, khiến cho Phó Yến Yến lại càng thích về nhà.

Cô còn thường xuyên mang đồ ăn cho bạn cùng phòng và Chu Lệ Lệ.

Chu Lệ Lệ cũng đỗ vào một trường đại học ở thủ đô, nhưng chỉ là trường đại học bình thường, có điều cô nàng đã thấy rất vui vẻ, khi mới vừa vào đại học cô nàng còn nói với Phó Yến Yến, ba cô nàng rất vui mừng, còn mua cho cô nàng một chiếc đồng hồ và hai bộ quần áo mới, mọi khi chẳng bao giờ ông ấy hào phóng như vậy cả.

Có thể là vì thủ đô quá náo nhiệt, tính cách Chu Lệ Lệ càng ngày càng hoạt bát, khi học năm nhất đã hẹn hò với một người bạn trai, mỗi lần Phó Yến Yến nhìn thấy cô bạn đều cảm thấy bạn mình thay đổi thật nhiều, trở nên càng ngày càng xinh đẹp.

Phó Yến Yến cảm thấy như vậy thật tốt, những vẫn nhắc bạn mình phải chú ý an toàn, đừng có mà ăn cơm trước kẻng, nói xong còn bị Chu Lệ Lệ đấm cho mấy cái, cô nàng cảm thấy suy nghĩ của Yến Yến quá ư dơ bẩn, mình sao có thể làm ra loại chuyện này? Nhiều nhất cũng chỉ nắm tay mà thôi.

Phó Yến Yến: "……" Được rồi, là cô suy nghĩ nhiều rồi, những năm này vẫn chưa giống sau này.

Đời sau cô thấy ở bệnh viện có rất nhiều cô gái trẻ phá thai, nhìn thật sự đáng thương.

Ngày thường Phó Yến Yến đều rất bận rộn, cũng chỉ có cuối tuần mới có thời gian rảnh gặp Chu Lệ Lệ.

Lần nào Chu Lệ Lệ cũng chờ Phó Yến Yến ở nhà ăn trường mình, hai người cũng tiện thể ăn cơm trưa ở nhà ăn luôn, có đôi khi đổi lại Chu Lệ Lệ tới tìm Phó Yến Yến. Tuy rằng không học chung trường, nhưng quan hệ của cả hai vẫn luôn tốt.

Hôm đó Phó Yến Yến tới trường tìm Chu Lệ Lệ, lại nhác thấy một bóng người có phần quen thuộc sau tủ kính bán thức ăn ở nhà ăn.

Vốn dĩ cô cũng không để tâm cho lắm, nhưng khi thấy người phụ nữ ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt, tức khắc sửng sốt. Tuy rằng khuôn mặt người phụ đã già nua hơn rất nhiều, trên mặt toàn nếp nhăn, nhưng cô vẫn nhận ra.

Là Triệu Vận.

Chu Lệ Lệ hỏi hai tiếng cũng chưa thấy bạn mình đáp lại, không chờ được duỗi tay đập vào tay bạn một cái, "Ngây người ra đấy làm gì thế? Hỏi cậu ăn thịt kho tàu hay là đùi vịt nướng?"

Phó Yến Yến lấy lại tinh thần, gắng áp xuống nỗi kinh ngạc trong lòng, lấy lại bình tĩnh nói: "Đùi vịt nướng đi."

"Ừ."

Chu Lệ Lệ thò cổ vào trong cửa sổ nhà ăn gọi ngọt xớt: "Chị gái ơi, cho hai cái đùi vịt nướng ——"

Thím được gọi là chị gái cười tươi như hoa, gắp hai cái đùi vịt nướng to nhất cho cô nàng.

Nhận xong đồ ăn, hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Phó Yến Yến mở hộp thức ăn mình mang từ nhà đến, Chu Lệ Lệ đi lấy đũa và canh.

Chu Lệ Lệ về chỗ ngồi lại nhìn thấy sườn xào chua ngọt và thịt kho tôm, ánh mắt sáng lên, sau đó không chút khách khí gắp miếng sườn chua ngọt, ăn một miếng đã híp mắt lại vì ngon, vẻ mặt hạnh phúc nói: "Mình thích nhất là đồ ăn mẹ cậu làm đấy, ăn quá ngon."

Phó Yến Yến có hơi thất thần, ăn được một lúc lại không nhịn được nhìn tới hướng cửa sổ nhà ăn đó, không chắc là mình có nhìn nhầm hay không.

Chu Lệ Lệ thắc mắc, "Cậu cứ nhìn đằng kia làm gì thế? Cậu quen thím ấy à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!