Chương 9: (Vô Đề)

Giang Minh Xuyên quyết định mời cơm vào buổi trưa, vốn định làm ở nhà ăn, nhưng sau lại nghĩ trùng với thời gian ăn trưa, đến lúc đó ở nhà ăn người đến người đi cũng không tiện, bèn quyết định tổ chức ở nhà. Cũng may hôm nay trời nắng đẹp, kê bàn ăn ở bên ngoài cũng không thấy lạnh.

Sáng sớm, anh dẫn Hạ Nham quét sạch sẽ tuyết ở trong sân và ngoài cổng rồi tới nhà ăn mang hết rau dưa đã chuẩn bị về, thím Ngô hàng xóm và Tiền Ngọc Phượng sáng sớm đã sang hỗ trợ, Ngô Nhị Trụ còn dẫn theo hai người dọn bàn ghế chén đũa, đều là đồ mượn tới.

Gần chín giờ sáng, đầu bếp nhà ăn sang, còn mang theo một giỏ gia vị của mình tới, khí thế ngất trời bận rộn trong phòng bếp.

Kim Tú Châu sau khi sửa soạn cho mình và hai đứa nhỏ ở trong phòng cũng ra giúp đỡ. Cô biết ở đây không giống với triều Đại Cảnh, không có nhiều quy củ như vậy, cứ nhập gia tùy tục thôi.

Thím Ngô nói hôm nay cô là cô dâu mới, không cần phải vất vả như vậy, kéo cô đến bên cạnh cùng nhau nhặt rau.

Thím Ngô ôn hòa nói: "Minh Xuyên là người tốt, đừng thấy bây giờ nó ba mươi mốt tuổi rồi, kỳ thật có rất nhiều chuyện nó còn không hiểu, căn bản không có ai dạy thằng bé cả, lúc nào cũng chịu thiệt về mình để thành toàn cho người khác."

Kim Tú Châu quay đầu nhìn bà.

Không biết thím Ngô nhớ tới điều gì, cảm khái nói: "Thằng bé này có chuyện gì cũng chỉ thích giấu ở trong lòng, chịu thiệt cũng sẽ không nói, cũng không biết thằng bé đã kể cho cháu chưa, cha mẹ nó đều hy sinh trong chiến tranh, cha thằng bé ở cùng thôn với thím, khi còn nhỏ trong nhà nghèo, người trong nhà đều chết đói cả, sau đó ông ấy ra ngoài ăn xin, đi mãi mà không thấy về, sau mới biết là ông ấy tham gia quân ngũ, gia đình mẹ thằng bé trước kia là phú thương giàu có, nghe nói nguyên một con phố ở tỉnh X đều là của nhà bọn họ, khi còn trẻ bà ấy đi du học ở nước Y, sau khi về thì làm việc ở bệnh viện do đám quỷ Tây dương kia mở, âm thầm truyền tin tình báo, cứu được rất nhiều người, hai vợ chồng họ đều là anh hùng dân tộc, chỉ đáng tiếc cả hai người đều không sống sót."

"Sau đó thế nào ạ?"

"Khi đó Minh Xuyên hẳn là cũng bằng tuổi Hạ Nham bây giờ, sau khi đất nước ta giải phóng, thằng bé được chiến hữu của ba mình nhận nuôi."

Nói tới đây, vẻ mặt thím Ngô có hơi lạnh lùng, "Có một số việc khó mà nói, nhưng thằng bé vẫn luôn là người tốt, giống như ba mẹ thằng bé vậy, thông minh lại có năng lực, kỳ thật rất nhiều chuyện trong lòng nó đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra mà thôi."

Kim Tú Châu đã hiểu, có khả năng ba mẹ nuôi của Giang Minh Xuyên không đối xử tốt với anh.

Thím Ngô đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, thằng bé còn có một đứa em gái."

Kim Tú Châu xoay đầu nhìn bà, ánh mắt thím Ngô dịu dàng hơn vài phần, "Đứa bé đó thím cũng chưa từng gặp, khi mẹ bọn chúng hy sinh, con bé cũng vừa mới ra đời, mẹ con bé hẳn là đã đoán trước được gì đó, sớm tìm cho con bé một gia đình, hiện giờ ở tỉnh S, mỗi năm Minh Xuyên sẽ qua thăm một lần, chuyện sau đó thì cháu đều biết rồi, nghe nói hiện giờ cũng đã học đại học, cũng là một cô bé thông minh."

Kim Tú Châu mỉm cười, "Vậy thì tốt quá."

Thím Ngô cũng cười, "Đúng vậy, như bây giờ rất tốt. Chờ thêm một hai năm, hai người các cháu cũng sinh thêm một đứa, gia đình càng thêm náo nhiệt."

Ánh mắt Kim Tú Châu sáng lên, đúng rồi, đời này cô có thể sinh con của chính mình. Cô không chỉ không cảm thấy thẹn thùng, tâm trạng còn vô cùng kích động, hận không thể đi sinh ngay một đứa ngay lập tức.

Thím Ngô nhìn ra Kim Tú Châu vội vàng, không nhịn cười nổi, cho rằng cô thực sự thích Giang Minh Xuyên, như vậy cũng tốt, hai người sống vui vẻ hòa thuận, ngày tháng sau này mới có thể càng ngày càng tốt đẹp.

Còn chưa tới giữa trưa, nhiều người đã lục tục tới, có rất nhiều người mặc quân trang cùng nhau tới, cũng có rất nhiều người còn mang theo người nhà, rất nhanh trong sân đã ngồi đầy người.

Sau khi người tới đủ đồ ăn bắt đầu được dọn lên, cũng không có lễ nghi rườm rà gì, cứ ngồi xuống ăn thôi, Giang Minh Xuyên mới vừa kéo đầu bếp ngồi vào bàn, đã bị mọi người ồn ào nói mấy câu.

Anh đành phải đứng lên, Kim Tú Châu thấy thế, cũng vội vàng đứng lên, bị mọi người cười một trận.

Kim Tú Châu vốn tính tình thành thạo điêu luyện, cũng khó tránh khỏi đỏ mặt.

Giang Minh Xuyên vỗ tay, "Đừng cười, cô ấy còn chưa quen mọi thứ ở đây, tôi nói trước mấy câu, trước hết giới thiệu với mọi người một chút, đây là Kim Tú Châu, từ hôm nay trở đi là vợ của Giang Minh Xuyên tôi, bên cạnh đây là hai con của chúng tôi Tiểu Nham và Yến Yến, rất hân hạnh được đón tiếp mọi người tới tham dự tiệc rượu của chúng tôi, tôi cũng không biết nói lời gì hoa mỹ, chỉ hy vọng mọi người hôm nay ăn ngon uống đã, lan tỏa không khí vui mừng, về sau thuận buồm xuôi gió, tại đây kính mọi người một ly, cảm ơn."

Nói xong nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.

"Được!" Cũng không biết ai cổ động, hét lớn một tiếng, sau đó tất cả đều nhiệt tình vỗ tay.

Giang Minh Xuyên kéo Kim Tú Châu ngồi xuống, Kim Tú Châu rót đầy chén trà cho anh.

Đoàn trưởng Nghiêm ngồi ở đầu bàn chủ động đứng lên, cười nói: "Hôm nay là một ngày lành, tôi cũng nói mấy câu, đầu tiên, hết sức vui mừng có thể nhìn thấy hai người thành đôi, Tiểu Giang tới đây cũng đã ba năm, là một người vô cùng xuất sắc, Tiểu Kim cũng vô cùng ưu tú, hai người có thể đến bên nhau cũng là duyên phận…"

Uông Linh ngồi bên cạnh mắt thấy anh còn muốn nói tiếp, không nhịn được kéo kéo quần áo anh.

Đoàn trưởng Nghiêm rất không nể mặt kéo quần áo của mình, cúi đầu nói với Uông Linh: "Anh còn chưa nói xong mà."

Sau đó tiếp tục nói: "Tôi thay mặt cho tất cả mọi người chúc mừng hạnh phúc hai người, hy vọng hai người về sau có thể nắm tay nhau cùng tiến, ý hợp tâm đầu, cũng hy vọng năm tháng sau này, hai người bất kể gặp phải khó khăn gì, đều phải nhớ tới giờ này khắc này, trong lòng kiên định……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!