Chương 89: (Vô Đề)

Buổi tối, Hạ Nham tìm được hai anh em Dương Anh Hùng, bốn người cùng nhau ăn bữa cơm.

Lúc ăn cơm, Dương Siêu Anh không kiềm chế nổi, vui vẻ khoe với Hạ Nham: "Bọn em chuẩn bị mua nhà, ngày mai sẽ đi xem phòng, đến lúc đó bọn em sẽ có nhà rồi."

Hạ Nham cũng không nghĩ sâu xa, vui mừng nói: "Chúc mừng chúc mừng, sau này anh sẽ tới ăn chực cơm."

Nhưng Kim Tú Châu nghe thấy vậy, hỏi thêm một câu, "Hai anh em tính mua nhà ở đâu?"

Dương Anh Hùng có hơi ngượng ngùng nói: "Chúng cháu tính mua một căn nhà cũ ở trung tâm thành phố, nghe nói giờ có một số nơi sắp sửa xây dựng nhà ở thương mại*, nhưng hình như giá cả cũng khá đắt, cũng phải mấy trăm một căn, mà còn rất nhiều người xếp hàng chờ mua, như vậy chắc chắn là chúng cháu không tới lượtmua. Chúng cháu chỉ muốn có một căn nhà của riêng mình thôi, chỉ cần có thể ở thôi, chờ sau này kiếm được nhiều tiền, chúng cháu sẽ bỏ tiền ra sửa chữa lại là được."

*Nhà ở thương mại (Commercial housing) xuất hiện ở Trung Quốc vào đầu thập niên 80, các công ty bất động sản sẽ thuê đất của nhà nước (thời hạn từ 40-70 năm) xây nhà rồi bán hoặc cho thuê theo thời hạn trên (Một dạng tiền thân của chung cư bây giờ).

Nói xong còn bổ sung: "Chúng cháu không rành thành phố này lắm, nghĩ rằng ở trung tâm thành phố thì đi đâu cũng tiện, cách trường học cũng gần."

Kim Tú Châu gật đầu.

Hạ Nham tò mò hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy? Nhà ở chỗ mình cũng phải vài ngàn đấy."

Dương Anh Hùng nói: "Cũng gần gần thế, nhưng bọn mình không có nhiều tiền đến thế nên không mua được những căn nhà tốt cỡ đó, bọn mình chỉ định mua dạng căn nhà tường đất ở trung tâm thành phố thôi, nhà cũng do người ta tự xây nên. Ngày mai mình định qua xem thử, nếu thấy ổn sẽ bàn thêm."

Nói xong cậu đột nhiên hạ giọng nói: "Hiện tại quốc gia đã nới lỏng chính sách, có rất nhiều người muốn sang Hồng Kông hoặc chạy ra nước ngoài, cho nên những căn nhà cũ thế này họ cũng không thèm để ý, có thể bán được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi. Mấy căn phòng ở các tòa nhà cao tầng hoặc là nhà trước kia địa chủ ở, người ta không nỡ bỏ mới bán giá cao thôi."

Nghe Dương Anh Hùng nói như vậy, Kim Tú Châu lại thấy hứng thú, "Ở đó có nhiều nhà bán không?"

"Có ạ, rất nhiều, trước kia thật ra ở đó là một cái thôn, nói là trung tâm thành phố, nhưng chỉ là ở gần trung tâm thành phố thôi, nhà đều do người ta tự xây dựng, hiện tại phía Đông thành phố phát triển hơn, không ít người muốn dọn sang đó."

Kim Tú Châu lại hỏi cụ thể hơn về khu đó, cuối cùng nói với Dương Anh Hùng: "Thế này đi, ngày mai cô với cháu cùng đi xem."

Dương Anh Hùng cho rằng Kim Tú Châu không yên tâm về mình, vội nói: "Cô, tự cháu đi được ạ."

Kim Tú Châu: "Vừa hay cô cũng không có việc gì làm, nên mới đi xem cùng cháu."

Hạ Nham lại ngẩn ra, "Thế con phải làm sao? Mẹ, không phải mẹ muốn đưa con đi nhập học à?"

"Ui chao, đi về rồi sẽ tới chỗ con mà."

Hạ Nham cạn lời: "Mẹ có phải mẹ ruột con không vậy?"

Kim Tú Châu hứ một tiếng, sau đó lại gắp đồ ăn hai anh em Dương Anh Hùng.

Trường học còn chưa chính thức khai giảng, cho nên hai mẹ con ở tạm nhà khách gần trường. Hai mẹ con cùng bước song song, trên tay xách theo hành lý lỉnh kỉnh. Dương Anh Hùng đi ngược hướng với hai người họ, đi một đoạn xa, Dương Anh Hùng còn quay đầu lại nhìn.

Em trai đi bên cạnh cậu tò mò hỏi: "Anh, không phải anh Hạ Nham bảo rằng cô Kim không phải mẹ ruột anh ấy hay sao? Sao vừa rồi trên bàn cơm anh ấy còn hỏi mẹ có phải mẹ ruột con không?"

Làm cậu nhóc thấy hoang mang quá, bắt đầu hoài nghi anh Hạ Nham là con ruột của cô Kim.

Dương Anh Hùng nghe xong thì im lặng, một hồi lâu sau mới giải thích, "Có lẽ là ở trong lòng anh ấy, đã coi cô Kim là mẹ ruột rồi."

Dương Siêu Anh trợn tròn mắt, sau đó hâm mộ nói: "Vậy chắc chắn là cô đối xử với anh ấy vô cùng tốt, giống như anh với em vậy."

Ở trong lòng cậu nhóc, anh cũng như cha vậy.

Dương Anh Hùng xoa đầu cậu nhóc.

Dương Siêu Anh rất hiểu chuyện, không hỏi chuyện mẹ mình, từ nhỏ cậu nhóc chưa từng được gặp mẹ ruột, nhưng cậu cảm thấy người phụ nữa kia có thể bỏ lại cậu, vậy chắc chắn là không yêu thương gì cậu, nên cậu cũng chẳng cần phải yêu bà ấy.

Không có chờ mong sẽ không có thất vọng, nhưng khi nhìn cô và anh Hạ Nham ở bên nhau rất vui vẻ, cậu nhóc lại có chút hâm mộ mơ hồ, những điều đó cậu chưa bao giờ được trải qua.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nham xách theo đồ đạc tới trường học báo danh, Kim Tú Châu đi tìm hai anh em Dương Anh Hùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!