Kim Tú Châu mới vừa vào cửa bước chân chợt ngừng lại, cô ngẩng đầu nhìn theo hướng người nói, thấy đối phương là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, mặt tròn mắt nhỏ, khi cười lên khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn.
Chị ta không nhìn Kim Tú Châu, mà quay đầu hỏi người phụ nữ bên cạnh, "Không phải tôi nhìn nhầm chứ? Lần trước Tiền Ngọc Phượng mặc chiếc áo này, cô ta còn nói mẹ chồng cô ta tự may, khoe khoang rất lâu."
Phòng khách cũng không lớn lắm, ở giữa bày một chiếc bàn vuông, mấy người đàn ông ngồi quanh đó uống trà, phụ nữ thì ngồi gần cửa nói chuyện, tay cầm hạt dưa, vỏ hạt dưa ném thẳng xuống đất, lộn xộn không chỗ đặt chân.
Người phụ nữ được hỏi mặt nhỏ dài, nghe thấy câu này lúng túng cười, thấy chung quanh đều nhìn mình, vội vàng nói một câu, "Không nhớ lắm."
Trong lòng chị ta thì tức giận không thôi, không muốn vì loại chuyện này mà đắc tội với người khác.
Lưu Hồng Nguyệt dường như không nghe thấy, làm ra vẻ mặt kinh ngạc, "Sao lại không nhớ, hôm đó cô cũng ở đây mà." Biểu cảm vô cùng khoa trương.
Kim Tú Châu đang muốn nói, Giang Minh Xuyên vốn đi đằng sau cô đột nhiên tiến lên một bước, bảo vệ cô phía sau. Lưu Hồng Nguyệt còn đang muốn nói thêm, thấy một màn như vậy, trong lòng có chút không tự tin, chị ta cũng chỉ nghe mấy câu chuyện ngồi lê đôi mách mới dám làm như vậy.
Người phụ nữ ngồi cách Lưu Hồng Nguyệt không xa chào hỏi Giang Minh Xuyên, "Doanh trưởng Giang tới rồi à, vị này là em dâu rồi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Mấy người đàn ông ngồi ở bàn bên nghe được động tĩnh, lục tục đứng dậy, "Sao giờ mới đến?"
"Em dâu cũng tới sao? Mau vào uống ít nước ấm."
"Hai đứa nhỏ đúng không? Tốt lắm, tốt lắm."
Không khí phòng khách trong nháy mắt náo nhiệt lên.
Giang Minh Xuyên chủ động duỗi tay ôm lấy eo Kim Tú Châu, chào hỏi những người này, "Trên đường có chuyện làm chậm trễ một chút."
Sau đó lại giới thiệu Kim Tú Châu và Phó Yến Yến, "Đây là Kim Tú Châu, đây là con gái của em Yến Yến."
Tiếp theo lại giới thiệu mấy người kia, "Đây là doanh trưởng Võ, đây là doanh trưởng Dương……"
Kim Tú Châu và Phó Yến Yến thay phiên chào hỏi.
Uông Linh đang bận việc trong phòng bếp cũng chạy ra xem. Uông Linh vừa lau tay vào tạp dề vừa nhiệt tình nói: "Cuối cùng cũng tới rồi, chờ một chút, chỉ còn hai món nữa là xong rồi, lão Nghiêm đi đâu không biết? Vừa rồi đi ra ngoài một chuyến, đến giờ còn chưa thấy về?"
Giang Minh Xuyên lại giới thiệu với Kim Tú Châu.
"Đây là vợ đoàn trưởng, em cứ gọi chị dâu là được. Đây là Kim Tú Châu, là vợ em."
Uông Linh nghe thấy hai từ vợ em, bàn tay chủ động vươn ra chợt ngừng lại, nhưng vẫn nhiệt tình nói: "Chào em chào em, lần đầu gặp, tiếp đãi không chu toàn rồi."
Kim Tú Châu chú ý tới, trên mặt không biểu lộ chút gì khác thường, cô chuyển chiếc rổ từ tay phải sang tay trái, vươn tay nắm lấy tay chị, gương mặt tươi cười, "Chào chị."
Uông Linh nhìn thấy chiếc rổ trên tay cô, nụ cười trên mặt tươi thêm vài phần.
Hôm nay nhiều người tới nhà như vậy, chỉ có Kim Tú Châu là người đầu tiên mang theo đồ tới, cho dù trong lòng chị vẫn còn chút oán giận với đôi vợ chồng này, nhưng lúc này tâm tình cũng tốt hơn vài phần.
"Mau vào nhà ngồi nghỉ một lát, chờ lão Nghiêm về là có thể ăn cơm, chị vào bếp, mọi người cứ ngồi trò chuyện, cứ coi ở như nhà mình nhé."
Nói rồi vội vội vàng vàng trở lại phòng bếp.
Giang Minh Xuyên tiếp tục giới thiệu mọi người với Kim Tú Châu, anh giới thiệu một lượt tất cả người trong phòng, chỉ có người phụ nữ mặt tròn nói chuyện ban đầu là không giới thiệu, cuối cùng anh nói với Phương Mẫn vợ chính ủy Chúc, "Lần đầu tiên cô ấy tới đây, có nhiều thứ còn chưa quen, làm phiền chị dâu rồi."
Người phụ nữ này là người ngay lúc đầu bảo bọn họ vào nhà, tuổi còn rất trẻ, nhưng cách đối nhân xử thế làm cho người khác thấy thoải mái, cười ôn hòa, "Yên tâm đi, sẽ không để cô ấy chịu ấm ức gì."
Lúc này Giang Minh Xuyên mới đi đến chỗ mấy người đàn ông kia, trước khi đi còn mang cho Kim Tú Châu một cái ghế, để cô ngồi cạnh Phương Mẫn.
Lần đầu tiên Kim Tú Châu được người khác quan tâm như vậy, còn không cần cô tự mình đi ứng đối. Nhớ tới cuộc sống trước kia ở Hầu phủ, mỗi lần bị người ta ức h**p cô chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng. Sau khi cô đắc thế, cũng học được thói ỷ thế h**p người, còn tính sổ với từng hạ nhân thị thiếp đã ức h**p cô, kẻ nên đánh thì bị đánh, kẻ nên bán thì bị bán, kẻ nên đưa tới chùa miếu thì đưa tới chùa miếu, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào đánh trả.
Cô ngồi đối diện với người phụ nữ mặt tròn, người vừa rồi cười nhạo mình, sắc mặt đối phương hiện giờ có hơi khó coi, có lẽ là ghi hận lúc nãy Giang Minh Xuyên cố ý lơ mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!