Đồ ăn nấu xong, hai mẹ con cũng dậy. Cơm sáng có củ cải, cải thảo và cháo. Đồ ăn này buổi sáng thím Ngô đưa sang, bà nghĩ nhà bọn họ hẳn là không có gì ăn nên cầm một ít sang. Vốn bà muốn gọi bọn họ sang nhà ăn, nhưng Giang Minh Xuyên không đồng ý. Nếu chỉ có anh và Hạ Nham thì không sao, nhưng giờ lại có thêm hai miệng ăn, cảm thấy sẽ mang thêm phiền phức cho người khác.
Một nhà bốn người yên lặng ăn cơm.
Ăn được một nửa, Kim Tú Châu thật sự không nhịn được nữa, vỗ nhẹ nhẹ lưng con gái ngồi bên cạnh, "Lúc ngồi lưng phải thẳng, vai không được rụt lại, một tay bưng bát, nhai kỹ nuốt chậm, khi ngậm miệng lại, không được phát ra âm thanh."
Nghe thấy vậy, Phó Yến Yến quay đầu nhìn về phía Kim Tú Châu, ở trong ấn tượng của cô bé, Kim Tú Châu chưa từng dạy dỗ cô bé điều gì.
Nhưng cô bé vẫn làm theo.
Kim Tú Châu vừa lòng nhìn cô bé một cái, gắp vào trong bát bé một chút đồ ăn, cũng dịu dàng nói: "Ở nhà mình thì không sao, nhưng nếu tới nhà người khác làm khách, không được chăm chăm gắp món mình thích ăn, mỗi món không được gắp quá ba lần, không thể để cho người khác nhìn ra con thích gì……"
Những thứ này là quy củ cô học được ở Hầu phủ, theo quan điểm của cô, thứ gì tốt thì học, cái gì thấy không tốt thì bỏ qua. Tuy rằng cô cũng không thích Hầu phủ lắm quy củ, nhưng quả thực có rất nhiều chỗ làm cô được lợi không ít.
Hạ Nham ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn Giang Minh Xuyên đối diện theo bản năng, tính tình cậu bé mẫn cảm, không xác định được có phải là thím đang ghét bỏ mình hay không, bởi vì khi cậu ăn cơm tiếng động có hơi lớn.
Giang Minh Xuyên nhìn thoáng qua Kim Tú Châu, nói với Hạ Nham: "Thím con nói không sai, cũng học theo đi."
Có người dạy dỗ vẫn tốt hơn là không có ai quản, trong nhà vẫn nên có một người phụ nữ, trước giờ anh vẫn không lưu ý tới những điều này.
Hạ Nham khẽ vâng một tiếng.
Cơm nước xong, khi Giang Minh Xuyên ra cửa, lấy từ trong túi ra một cái túi vải đỏ, sau đó nói với Kim Tú Châu, "Vừa rồi tôi đi múc nước có nghe chị dâu bên cạnh nói buổi sáng có xe đi lên huyện, nếu em muốn có thể đi cùng, trong nhà thiếu cái gì thì mua thêm, cũng có thể mua thêm quần áo cho hai đứa nhỏ." Nói tới đây ngừng một chút, "Cũng mua cho mình một bộ."
Kim Tú Châu cũng không khách sáo gì với anh, nhận lấy túi vải đỏ mở ra xem, bên trong là một xấp tiền và phiếu, đều là tiền lẻ, đếm cả chỗ tiền cũng không đến hai trăm đồng, ánh mắt có phần ghét bỏ, số tiền này ở thế giới này có lẽ là rất nhiều, nhưng đã sống qua những ngày tiêu tiền như nước, đối với cô mà nói là quá ít.
Giang Minh Xuyên có chút xấu hổ, "Lúc trước cũng không tích cóp được nhiều tiền, sau này tôi sẽ gắng tiết kiệm nhiều hơn."
Dù sao cũng còn cả gia đình phải nuôi, quả thật là không giống trước kia. Anh nghĩ một chút, quyết định gọi điện thoại về thủ đô nói một tiếng với cha mẹ nuôi, về sau anh sẽ không gửi tiền về nữa.
Kim Tú Châu không biết suy nghĩ trong lòng anh, yên lặng tính toán sau này phải sống như thế nào
Dọn bát đũa xong, Kim Tú Châu dẫn hai đứa trẻ sang nhà hàng xóm, Tiền Ngọc Phượng nhà bên cạnh đang suy nghĩ có nên sang nhà họ Giang hỏi thăm một chuyến không, còn chưa nghĩ xong người đã tới cửa rồi.
Nhìn thấy Kim Tú Châu, chị ta nhiệt tình chào hỏi, "Em gái mau vào nhà ngồi, chị thay đôi giày rồi ra luôn."
Thím Ngô thấy Kim Tú Châu dẫn theo hai đứa trẻ, tốt bụng hỏi: "Có muốn gửi bọn trẻ ở nhà thím không? Nhỏ như vậy mà đi theo hai đứa cũng không tiện, thím với Đại Nha ở nhà trông giúp cháu."
Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, nhìn về phía Hạ Nham vàPhó Yến Yến, "Thế nào? Đi cùng mẹ lênhuyện hay ở nhà?"
Phó Yến Yến không nói gì, nhưng lại nhích lại gần cô, Hạ Nham nhìnthấy, cũng nhỏ giọng nói: "Con muốn đi cùng thím."
Kim Tú Châu bèn nói: "Vậy đi cùng đi, hai đứa bé đều ngoan, cũng không có gì là không tiện ạ."
Khi cô còn nhỏ không cơ hội lên phố chơi, sau đó vào Hầu phủ thì cả ngày bị nhốt ở trong tiểu viện, mỗi lần được ra cửa một chuyến, cô có thể vui vẻ rất lâu.
Thím Ngô cũng không thấy khó chịu vì bị từ chối, bà chỉ có chút bất ngờ, không ngờ cô gái này sẽ để con mình quyết định, cũng không ngờ mới chỉ một ngày ngắn ngủi, thằng bé Hạ Nham đã bắt đầu thân cận với cô ấy.
Tuy rằng Hạ Nham ở nhà bànon nửa năm, hiểu chuyện thì có hiểu chuyện, nhưng lại không hề thân thiết, bàcũng có thể hiểu được. Bà nghe doanh trưởng Giang kể, khi Hạ Nham bốn tuổi thì ba cậu hy sinh, mẹ cầm một nửa trợ cấp tái giá, Hạ Nham theo bà nội sống ở nhà chú, khi doanh trưởng Giang qua thăm cậu, cậu bé vóc người nhỏ xíu đứng lên ghế thuần thục xào rau, người gầy đến da bọc xương.
Ở nhà chú, cả nhà ăn xong cậumới có thể ăn, còn không có chỗngủ, buổi tối một người ngủ ở ngoài sân, ngay cả cái lều cũng không có.
Khi doanh trưởng Giang muốn đưa Hạ Nham đi, cả nhà chú còn không đồng ý.
"Đi đi, đi theo Ngọc Phượng một chuyến, huyện thành con bé rất quen thuộc."
Kim Tú Châu đáp vâng một tiếng.
Tiền Ngọc Phượng đưa cô ra cổng lớn, nơi đó đã có một chiếc xe màu xanh lục đang chờ, có phần tương tự với xe ngựa Kim Tú Châu từng ngồi nhưng lớn hơn rất nhiều, đằng trước cũng không có ngựakéo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!