Mấy ngày sau, Uông Linh còn tới nhà một chuyến, nói với Kim Tú Châu chuyện chị đã từ chối Văn Quân.
Trong lòng chị đương nhiên là về phe Kim Tú Châu, cho nên nói thẳng: "Chị cũng không nói vì Cảnh Chi còn đang đi học cho nên không đồng ý, nói lý do này ra người ta biết thừa là lấy cớ rồi, họ cũng đâu ngốc, đến lúc đó lại chẳng ngoài miệng thì không nói ra gì nhưng lòng nghĩ gì ai biết. Chị mới bảo rằng người lớn trong nhà bọn em trước kia đã tính đến hôn sự của Cảnh Chi rồi, nhưng giờ cả hai đứa đều còn nhỏ tuổi, chờ mấy năm nữa rồi tính."
"Chờ một thời gian nữa nếu có hỏi thì tìm bừa một lý do nói là hôn sự đó hủy rồi, người ta cũng không đến mức suốt ngày săm soi nhà em đâu, cứ đổ thừa rằng có duyên không phận, em nói xem nghe có hợp lý không?"
Kim Tú Châu gật đầu, cười khách khí với Uông Linh: "Quả nhiên là chị dâu nghĩ chu đáo."
Cửa phòng trong vẫn mở, Bạch Cảnh Chi ngồi bên bàn học cũng nghe thấy. Tức khắc cô cảm thấy nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, cùng một ý, dùng cách khác nhau nói ra, ý tứ cũng thay đổi.
Trong phòng khách, Uông Linh tức giận nói: "Không thế thì biết làm sao hả? Còn không phải sợ em đắc tội với người ta xong lại giận lây sang chị sao, lần sau chắc chắn chị không bao giờ rớ tới loại chuyện ruồi bu này nữa."
Kim Tú Châu thầm nghĩ mấy chuyện như này chị làm còn ít chắc.
Nhưng ngoài miệng cô lại nói rất ngọt, "Em hiểu mà, chị cũng có ý tốt thôi, tuy rằng mối đó bên nhà em thấy không hợp, nhưng ân tình của chị em vẫn ghi nhớ."
Lúc này Uông Linh mới yên tâm cười.
Kim Tú Châu lại nói: "Cô Văn Quân kia là người thế nào? Sao chị lại phải nể nang cô ấy như vậy?"
Giờ Tiền Ngọc Phượng rất ít khi ở đây, rất nhiều chuyện cô cũng không biết.
Uông Linh xua xua tay, sau đó bê tách trà lên uống một ngụm nói: "Thật ra cũng không phải nể nang gì chị ấy, cũng chỉ muốn qua lại thân thiết tí thôi, ai mà biết vợ chồng chị ấy ở bên này bao lâu."
Nói tới đây chị hạ tông giọng xuống một chút, "Chuyện chồng chị ấy thì chị không biết rõ lắm, nghe có vẻ chỉ là một quân nhân xuất thân bình thường thôi, nhưng nghe đâu bối cảnh nhà cha kế của chị ấy không bình thường. Hình như năm đó mẹ chị ấy tái giá với cha kế, chị ấy và em trai về quê sống, tới khi trưởng thành mới được đón đi. Công việc của chị ấy và em trai hẳn được cha kế sắp xếp, nhưng hiện giờ chị ấy theo quân rồi, công việc cũng đành từ bỏ."
"Vậy em trai của chị ấy thì sao?"
Uông Linh: "Việc này quả thật là chị cũng bỏ công hỏi thăm một chút, con người cậu ta chắc là không có vấn đề gì, ảnh chụp chị cũng xem rồi, mặt mũi cũng được lắm, công việc cũng không tồi."
Kim Tú Châu lắc đầu, cảm thấy ở thế giới này phụ nữ thật sự rất ngốc, kết hôn sao có thể chỉ nhìn đàn ông và công việc?
"Như vậy nghe ra người này cũng không ổn cho lắm, toàn dựa vào mẹ và cha kế, làm gì có bản lĩnh tự mình gánh vác? Ở nhà e là cũng không có tiếng nói. Tính tình Cảnh Chi yếu mềm, phải tìm một người có chủ kiến có năng lực, tâm tính kiên định, gia cảnh cũng là thứ yếu thôi."
Uông Linh nói không lại Kim Tú Châu, dù sao thì cô ấy cũng đã quyết rồi, chị có nói nhiều thêm nữa cũng không thay đổi được gì.
"Vậy từ chối là đúng rồi, Cảnh Chi còn nhỏ, việc này cũng không gấp. Dù sao sau khi chị đi chuyển lời lại, chị ấy cũng chưa nói gì. Chị nói với chị ấy, sau này nếu gặp được mối nào tốt sẽ lưu ý giúp cho. Chị thấy hình như chị ấy có hơi thất vọng, có lẽ còn rất thích Cảnh Chi."
Quả thực là Cảnh Chi làm cho người ta thích, nếu không phải con trai chị còn quá nhỏ, chị cũng có ý định này.
"Chị ấy còn nói thêm chẳng qua là em trai chị ấy quá kén chọn thôi, lúc nào cũng muốn so bì với em trai út, nhưng cậu ấy và em út sao có thể so được chứ? Chị đoán cậu em út kia hẳn là con trai của mẹ chị ấy và cha kế."
Kim Tú Châu gật đầu, cũng cảm thấy vậy.
"Vậy cũng không khó hiểu vì sao tới giờ vẫn chưa kết hôn, lúc nào cũng chỉ muốn hơn được cậu em út kia."
Mà Uông Linh nói gia cảnh cha kế Văn Quân không bình thường, e là cậu em út kia từ nhỏ đã được hết mực cưng chiều. Việc so bì giữa anh chị em hết sức bình thường, em trai Văn Quân đã lâu thế còn chưa kết hôn là vì muốn tìm một đối tượng điều kiện tốt đè được em trai út. Nếu Bạch Cảnh Chi gả qua, chỉ sợ cũng thành công cụ để cậu ta đấu với em trai, mối này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mà Văn Quân tình nguyện từ bỏ công việc cũng muốn đi theo chồng tới nơi khỉ ho cò gáy này, có thể thấy nội tình của nhà đó rất phức tạp.
Chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ trong đầu Kim Tú Châu đã xoay chuyển vài vòng, may mà mình đã từ chối ngay từ đầu.
Cô nói với Uông Linh: "Đúng mà, đây cũng là có duyên không phận, cũng không cần phải nghĩ nhiều."
Sau đó cô nói sang chuyện khác hỏi: "Chị Tiền làm việc ở nhà ăn thế nào? Đã lâu em cũng không gặp chị ấy."
Uông Linh vừa nghe hỏi vậy thì cười, "Làm tốt lắm, lần nào gặp chị cũng cảm thấy cô ấy mập lên, chắc là cũng ăn không ít đâu."
Kim Tú Châu cũng cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!