Bạch Cảnh Chi vừa ăn cơm vừa kể chuyện trong trường, ăn xong, Chính ủy Chúc với Chúc Anh và Phương Mẫn đều cùng ra về.
Khi ra tới cửa còn có thể nghe thấy tiếng năm người trong nhà nói chuyện, hình như Bạch Cảnh Chi phát hiện Giang Minh Xuyên bị thương, giọng lo lắng hỏi anh có sao không.
Chúc Anh không nhịn được, vừa mới vào nhà đã nôn nóng giữ chặt cánh tay em dâu, hỏi lại lần nữa, "Cô gái vừa rồi trông thật hoạt bát nhanh nhẹn, cũng không biết đã kết hôn chưa?"
Vừa rồi chị đã hỏi cô bé nhà họ Giang kia, nhưng dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, con bé không hiểu ý của chị, chỉ ngây ra nhìn chị.
Mà Phương Mẫn cũng chẳng hề tinh ý, còn cười nói: "Con bé còn đi học, vẫn là trẻ con thôi."
Một câu khiến bao lời Chúc Anh định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, chị dừng một chút, đắn đo nói: "Nhìn cũng không nhỏ mà."
Con gái nhà chị mười tám tuổi đã kết hôn rồi, chị năm đó còn nhỏ hơn, mười sáu tuổi đã mang theo em trai gả chồng, đứa bé đầu tiên không giữ được, thật ra Kỷ Lăng là đứa con thứ hai của chị.
Phương Mẫn vẫn không hiểu, chớp chớp mắt nói: "Vẫn còn nhỏ mà."
Giờ thỉnh thoảng cô ấy vẫn cảm thấy bản thân mình vẫn còn trẻ con, Bạch Cảnh Chi còn nhỏ hơn cô ấy nhiều, không phải vẫn là trẻ con thì là gì?
Nhưng lời này cô ấy ngại không dám nói với chị chồng, con người chị chồng khá tốt, chỉ có điều thích nói nhiều.
Chúc Anh biết nói với cô ấy cũng không có tác dụng nên bảo cô ấy mau về phòng nghỉ ngơi.
Người đi rồi, Chúc Anh quay đầu mới thấy em trai đang đứng bên cạnh cười, tức giận vươn tay véo anh.
Chính ủy Chúc giơ nắm tay đặt bên môi hắng hắng giọng, "Được rồi được rồi, biết chị có ý định gì rồi. Vừa rồi nhìn thấy con nhà người ta thì mắt đã sáng như đèn pha, còn không sợ bị người ta phát hiện ra cười cho."
Chúc Anh trừng mắt nhìn anh, mắng anh là đồ vô lương tâm, "Cậu xem cháu ngoại cậu bao tuổi rồi, cậu không nhọc lòng còn không cho chị nhọc lòng? Thằng ranh đó sang năm là ba mươi rồi, còn không tìm đối tượng thì đợi đến bao giờ? Người ta bằng tuổi nó con cái đã đủ nếp đủ tẻ cả rồi, cậu nhìn An An đi, nhỏ tuổi hơn thằng ranh đó mà đã có hai đứa con rồi."
"Thằng nhóc đó vừa cứng đầu, vừa cố chấp…"
Mắt thấy bà chị nhà mình lại lên cơn nói nhiều, Chính ủy Chúc đau đầu ngắt lời chị, "Được rồi được rồi, mấy hôm nữa em qua thăm doanh trưởng Giang rồi hỏi thử." Còn cái gì mà sang năm sắp ba mươi, không biết bà chị mình tính theo cách nào.
Nghe thấy câu này, đôi mắt Chúc Anh lập tức sáng ngời.
Có điều Chính ủy Chúc lại mau chóng bổ sung: "Quan hệ giữa hai gia đình đang rất tốt, nếu không thành cũng không thể vì thế mà sinh ra hiềm khích."
Dù gì quan hệ giữa Phương Mẫn và Kim Tú Châu cũng rất thân thiết, không thể vì việc này mà làm quan hệ giữa hai người rạn rứt.
Chúc Anh không hiểu, "Chuyện này có gì mà… sinh ra hiềm khích? Cháu cậu cũng đâu kém cỏi gì, chị thấy còn đẹp trai hơn hẳn doanh trưởng Giang kìa."
Chính ủy Chúc nghe xong không biết nói gì, trước kia cháu trai anh quả thật cũng coi được, nhưng nếu nói đẹp hơn Giang Minh Xuyên thì không có cửa đâu, mấy tháng trước anh ra ngoài khảo sát còn tình cờ gặp thằng nhóc đó, cậu chàng phơi nắng đen thui như hòn than. Nếu không phải thằng nhóc đó chạy đến chào anh, anh cũng chẳng nhận ra.
Nhưng anh chỉ bảo: "Nhà doanh trưởng Giang điều kiện rất tốt, hai vợ chồng vô cùng yêu thương cô em gái đó."
Chúc Anh vội vàng nói: "Chị có tiền, mấy năm nay cháu cậu gửi tiền lương, chị không tiêu một xu một hào, đều dành dụm lại để sau cho nó cưới vợ."
Chính ủy Chúc cũng không biết phải giải thích như thế nào với chị, đành phải bất đắc dĩ nói: "Vâng, em biết rồi."
Nói xong còn vội vàng bổ sung: "Em đi đọc sách một lát, chị cứ bận việc của chị đi."
Chúc Anh thỏa mãn gật đầu, cảm thấy lần này tới đây không uổng công, không chỉ chăm sóc được cho em trai em dâu, có khả năng còn kiếm được một cô con dâu.
Chị nghĩ đến đây, vội vàng nhắc nhở: "Cậu cũng phải lưu tâm chút đấy, sau này cháu cậu có thể cưới được vợ hay không, nhờ vào cậu cả đấy."
Chính ủy Chúc: "……" Áp lực này cũng quá lớn rồi.
Không hề đau đầu như Chính ủy Chúc, nhà họ Giang bên cạnh nhờ có Bạch Cảnh Chi về mà vô cùng náo nhiệt.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà đều vây quanh Bạch Cảnh Chi xem cô lấy từng món quà ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!