Chương 47: (Vô Đề)

Kim Tú Châu dẫn bọn trẻ vào phòng, sau đó đứng ở cuối giường im lặng.

Cuối cùng con trai sốt ruột chạy đến bên Giang Minh Xuyên, kiểm tra anh từ trên xuống dưới vài bận rồi oà một tiếng nhào lên khóc lóc, "Ba ơi, ba làm sao vậy?"

Mấy ngày nay nghe nói ba ở bệnh viện, cậu có lo lắng, nhưng mẹ và mấy cô đều nói ba không sao đâu, cậu nghĩ mình giờ là người đàn ông duy nhất trong nhà, mẹ lại mang thai, em gái còn nhỏ nên không dám biểu lộ sự sợ hãi. Cho tới hôm qua mẹ đột nhiên bảo cậu lên trường xin nghỉ học, ngày mai đi cùng mẹ tới bệnh viện thăm ba, cậu mới đoán được có lẽ ba không phải không hề gì như các cô ấy nói.

Dọc đường tuy rằng cậu an ủi mẹ và em gái, nhưng kỳ thật trong lòng cậu đã tính tới tình huống xấu nhất, hiện tại nhìn thấy ba nằm trên giường bệnh, càng thấy đau lòng.

Cậu chưa từng thấy ba bị thương nghiêm trọng như vậy.

"Ba ơi, ba có đau không?"

Giang Minh Xuyên nhìn con trai khóc đỏ hoe cả mắt, trong lòng thấy mềm nhũn, giơ tay tính xoa đầu cậu, nhưng giờ tay anh đang cầm quả đào đang ăn dở, cái tay còn lại thì không động đậy được, đành phải nói: "Không sao không sao đâu, sắp khỏi rồi."

Phó Yến Yến cũng không ngờ rằng ba Giang lại bị thương nghiêm trọng vậy, chậm rãi đi đến đằng sau lo lắng nhìn anh.

Giang Minh Xuyên nhìn cô bé cười, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tú Châu, vội nói: "Thật sự là không nghiêm trọng lắm đâu, toàn là vết thương nhỏ thôi, nếu bị nặng thì cần phẫu thuật, anh đâu cần."

Kim Tú Châu không nói gì, nhìn về phía cái chân đang treo kia của anh.

Cô cũng không hiểu đây là phương pháp điều trị kiểu gì, nhưng vẫn tin tưởng vào bác sĩ ở đây. Cô lại nhìn Giang Minh Xuyên, mới một khoảng thời gian không gặp mà người đã gầy sọp hẳn đi, hốc mắt cũng trũng sâu xuống.

Cô mím môi, "Anh bảo mấy ngày nữa về nhà mà thế này đấy à?"

Ngữ khí bình thản, nhưng Giang Minh Xuyên hiểu, cô như thế này mới thật sự đang tức giận.

"Nhanh mà, bác sĩ nói sắp hồi phục rồi, tuần sau là có thể về nhà."

Kim Tú Châu ừ một tiếng.

Giang Minh Xuyên bảo cô ngồi xuống, nhưng nhìn quanh thì chẳng có lấy một cái ghế, tất cả đã bị người nhà người khác bê đi cả rồi. Anh bèn bảo con trai sang phòng bên cạnh bê hai cái ghế về đây.

Hạ Nham ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

Lần đầu tiên Giang Minh Xuyên gặp tình huống như thế này, trước kia nếu anh bị thương phải nằm viện, toàn một mình chịu đựng, thỉnh thoảng có chiến hữu qua thăm nhưng người ta chỉ ở một lát rồi đi, chưa bao giờ có chuyện người nhà đến thăm anh.

Anh bảo Kim Tú Châu ngồi tạm trên giường trước, lại bảo hai mẹ con ăn trái cây, "Đều do người nhà của mấy cậu lính mang sang, hai mẹ con nếm thử đi."

Phó Yến yến nhìn lướt chỗ hoa quả đặt phía đầu giường, ngoài đào còn có một quả dưa hấu nhỏ. Có điều hiện giờ làm gì có tâm trạng để ăn mấy thứ đó, cô bé lại nhìn về phía ba Giang.

Giang Minh Xuyên bị hai mẹ con lặng lẽ nhìn, đột nhiên không biết nói gì cho phải.

Trong phòng bệnh vốn đang vô cùng náo nhiệt, từ lúc mấy mẹ con Kim Tú Châu vào dần dần yên tĩnh lại. Ở hai giường bên cạnh, một là cậu lính trẻ, một là người dân bị nhà sập xuống bị thương.

Cậu lính trẻ nằm ở giường gần cửa, lần này đám lính trẻ nằm phải viện tương đối nhiều, buổi sáng mấy chiến hữu của cậu ta chạy tới buôn chuyện, còn có hai người là lính của Giang Minh Xuyên.

Mấy ngày nay doanh trưởng Giang nằm viện, cũng chưa từng nhìn thấy người nhà tới thăm, mấy cậu còn đoán già đoán non xem có phải tình cảm của anh và chị dâu không ổn lắm hay sao? Bởi vì các cấp trên khác đều có người nhà tới thăm, mang theo đồ ăn thức uống, còn có nhiều người buổi tối cũng ở lại chăm, chỉ có doanh trưởng Giang là không có ai.

Bây giờ nhìn thấy chị dâu và hai đứa nhỏ, mấy cậu chàng đều tò mò vểnh tai nghe lén.

Mà bên kia một nhà ba người thấy không khí có phần vi diệu, cũng an tĩnh lại, lại càng khiến Giang Minh Xuyên thêm xấu hổ. Nếu ở nhà, anh còn có thể nhỏ giọng dỗ dành Kim Tú Châu, lúc này đông người, anh hơi ngượng.

Cũng may Hạ Nham nhanh chóng bê ghế về, một cái để mẹ ngồi, một cái để em gái ngồi, còn cậu thì ngồi ghé vào mép giường, hướng đôi mắt trông mong nhìn ba.

"Ba, sao ba lại bị thương nặng như vậy? Mấy cô ấy nói chỉ mấy ngày là ba được về nhà, con với mẹ và em gái cứ ở nhà chờ mãi, đếm từng ngày một, tới hôm qua mẹ chờ không nổi nữa nên mới bảo con lên trường học xin nghỉ, hôm nay qua đây một chuyến. May mà bọn con sang đây, nếu không cũng không biết ba lại bị thương nặng như vậy."

Giang Minh Xuyên nghe tới đây, có chút áy náy nhìn về phía Kim Tú Châu, "Thật ra không sao mà, trước kia còn từng bị thương nghiêm trọng hơn nhiều, không giống bây giờ, vợ Thạch Đại Tuấn ngày nào cũng lấy cơm giúp anh, đỡ được rất nhiều phiền phức."

Kim Tú Châu cũng không biết phải nói gì với anh, cô biết anh muốn tốt cho cô, giờ cô đang mang thai, bọn trẻ còn nhỏ, anh có nói ra cũng làm mấy mẹ con lo lắng suông mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!