Sáng hôm sau, bọn trẻ không thấy ba, còn cảm thấy lạ. Hạ Nham tìm một vòng quanh nhà, thấy Kim Tú Châu dậy sớm, không nhịn được hỏi: "Mẹ, ba đâu?"
"Ba con đi chống lũ cứu nạn, là chống lũ cứu nạn nhỉ?" Kim Tú Châu không hiểu lắm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.
Hạ Nham cũng không hiểu, à một tiếng, ngoan ngoãn vào bếp làm cơm sáng.
Kim Tú Châu bảo cậu không cần phải vất vả thế, "Chúng ta mỗi người pha một cốc sữa mạch nha uống, rồi ăn ít bánh quy, con còn phải đi học, đừng đến muộn."
Trong bếp Hạ Nham đáp vâng, sau đó pha ba cốc sữa mạch nha bưng ra.
Tuy Phó Yến Yến không thích uống sữa mạch nha cho lắm, nhưng nếu là bữa sáng thì đành uống tạm vậy, khi cô bé uống được một nửa mới đột nhiên nhớ ra chống lũ cứu nạn…
Nếu cô bé nhớ không lầm, đời trước hình như có một năm ba Giang đi chống lũ cứu nạn bị thương. Lúc ấy cô bé còn nhỏ, không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau đó mỗi lần cãi nhau "Kim Tú Châu" đều nhắc tới việc này, mắng ba vô dụng, người khác đều lập công mỗi ba là không, người khác đều được tiền thưởng mỗi ba không có.
Mỗi lần ba Giang nghe thấy những lời này đều cúi đầu im lặng.
Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất của Phó Yến Yến là sau này mỗi khi đến ngày mưa hoặc vào mùa đông, đầu gối ba Giang đều sẽ đau. Ba không nỡ tiêu tiền, cũng không biết nghe ai bày một phương thuốc dân gian, mới lên núi hái thảo dược nấu nước ngâm chân, còn nhúng khăn lông đắp lên đầu gối. Có lần "Kim Tú Châu" chê mùi khó ngửi, cố ý đạp đổ thùng nước thuốc, vì trước đó bà ta nghe thấy ba Giang nói chuyện với một cô khác.
Từ đó trở đi, ba Giang không đun thuốc ngâm chân ở nhà nữa.
Phó Yến Yến nhớ lại, có phần hối hận đời trước không quan tâm ba Giang nhiều hơn một chút.
Cô bé không nhịn nói một câu, "Chống lũ cứu nạn? Có phải mỗi ngày ba đều phải ngâm mình trong nước không?"
Nghe con gái hỏi vậy, Kim Tú Châu mới chợt nhíu mày, dạo gần đây cô phản ứng hơi chậm, tối hôm qua sau khi nghe anh nói cũng không nghĩ nhiều. Mọi khi Giang Minh Xuyên cũng thường xuyên ra ngoài một khoảng thời gian không về nhà, cô cũng sớm quen rồi.
Giờ được con gái nhắc nhở, cô mới cảm thấy không ổn lắm, năm ngoái Giang Minh Xuyên dẫn binh ra ngoài cứu nạn tuyết, thân thể đã nhiễm lạnh, cô tốn không ít công sức mới trị khỏi cho anh, giờ lại ngâm nước suốt ngày như vậy, e là khi về lại tái phát mất.
Nhưng sợ hai con lo lắng, cô vẫn nói: "Kệ ba con đi, chờ ba con về rồi điều dưỡng là được."
Phó Yến Yến vâng một tiếng.
Hạ Nham thấy mẹ và em gái không quá lo lắng, cũng khẽ thở phào, nhưng nghĩ sắp tới ba không ở nhà, cậu vẫn nên chăm chỉ làm việc nhà hơn, không thể để mẹ mệt được.
Từ lúc Giang Minh Xuyên đi không có bất kỳ tin tức gì, một tuần sau, Uông Linh đột nhiên tới cửa.
Dạo gần đây nhà máy của chị làm không hết việc, hôm nay cuối tuần mới về nhà được một chuyến, về tới nhà mới biết ông chồng mình cũng đi được mấy ngày rồi. Mấy ngày nay chỉ có một mình con trai ở nhà, hai cha con cũng không ai nói gì với chị, vừa giận vừa đau lòng, dù chị có bận rộn thế nào đi nữa cũng không thể nào mặc kệ chuyện trong nhà.
Đoán chừng Giang Minh Xuyên cũng không ở nhà, chị mới vội sang đây xem thử, còn cầm theo cả loại vải mới nhất mà nhà máy mới sản xuất ra.
Bên ngoài vẫn còn mưa, chị thấy mưa cũng nhỏ nên ra cửa không bung dù, khi tới nơi người dính đầy nước mưa.
Kim Tú Châu vội sai Hạ Nham lấy khăn lông tới, Uông Linh đứng ngoài cửa phủi bớt nước mưa trên người xuống, vội vàng bảo: "Không cần, không cần đâu, chị không vào đâu, chỉ đứng ngoài cửa nói với em mấy câu thôi."
Kim Tú Châu tức giận trừng mắt với chị, "Chị nói gì thế? Mau vào nhà ngồi."
Hạ Nham đã lon ton chạy đến ban công lấy khăn lông ra, là khăn mặt của Giang Minh Xuyên. Kim Tú Châu quay sang lườm cậu, Hạ Nham thè lưỡi.
Kim Tú Châu nhận lấy lau nước mưa trên tóc và vai Uông Linh.
Uông Linh thấy cô lau quá chậm bèn nhận lấy tự lau, sau khi vào nhà chị mang số vải được cất trong người ra, vải này được chị bảo vệ rất cẩn thận, không hề dính một giọt nước mưa nào, chị nói: "Dạo gần đây trời mưa suốt làm chị lo lắng không thôi, chỉ sợ lô hàng đó bị dính nước mưa, cũng may hôm qua Chung Tuyết gọi điện thoại tới, báo lô hàng không gặp vấn đề gì, hết thảy thuận lợi, chị mới yên tâm được."
Nói xong chị lại mở cuộn vải ra cho Kim Tú Châu xem, "Đây là sản phẩm mới nhất, chị nghe ý Chung Tuyết, lãnh đạo chỗ cô ấy rất hài lòng, cho nên mới sang đây thúc giục em, tranh vẽ đến đâu rồi? Có mẫu nào mới không? Đừng để khi Chung Tuyết gọi điện thoại cho chị thì lại chẳng lấy ra được mét vải nào."
Kim Tú Châu nghe chị nói mà vui thay, cũng cười, "Yên tâm đi, chuyện của chị lúc nào em cũng đặt lên hàng đầu, em đi lấy ra liền, chị đợi chút."
Cô đang định đứng dậy về phòng, nào ngờ Hạ Nham đã chủ động đứng lên, "Con biết ở đâu, con đi lấy cho mẹ."
Nói rồi cậu chạy thẳng vào phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!