Biết Kim Tú Châu mang thai, cả nhà đều thấy bất ngờ.
Trong đó vui nhất là hai cha con, dù rằng Giang Minh Xuyên vẫn luôn mong chờ Kim Tú Châu có em bé, hai người cũng đã làm đủ công tác chuẩn bị, thậm chí ngay cả tên cũng đã nghĩ rồi, nhưng khi đứa bé thực sự tới vẫn thấy luống cuống chân tay.
Khi ăn cơm, nửa buổi trời anh cũng không biết nói gì, tay cầm đôi đũa lúc thì thả xuống lúc lại nhặt lên, qua một hồi lâu mới thốt ra một câu, "Tốt lắm, làm tốt lắm."
Kim Tú Châu: "…"
Phó Yến Yến: "…"
Chỉ có Hạ Nham hớn hở chạy quanh Kim Tú Châu, "Mẹ, mẹ, con sẽ có em trai hay em gái ạ?"
"Khi nào thì em ra đời?"
"Mẹ, con muốn em trai." Em gái toàn gây sự với cậu, cậu muốn một em trai ngoan ngoãn nghe lời.
Kim Tú Châu mỉm cười gật đầu, sau đó cúi đầu sờ cái bụng vẫn phẳng lỳ của mình, "Chuyện này mẹ không quyết được, tùy duyên phận thôi, em trai hay em gái đều tốt cả."
"Vâng, nhưng con thích em trai."
Khi nói lời này, cậu còn lén liếc mắt nhìn em gái ở bên cạnh.
Cả nhà chỉ có Phó Yến Yến là bình tĩnh nhất, hoặc là nói, nhìn bề ngoài thì cô bé rất bình tĩnh kỳ thật trong lòng kinh ngạc thế nào chỉ có mình cô bé biết.
Cô bé không thể ngờ được là Kim Tú Châu lại mang thai, tuy rằng trước đó cô bé có nghe mẹ nhắc tới một hai lần, nhưng qua thời gian dài như vậy thì cũng quên mất. Nào ngờ rằng hiện giờ Kim Tú Châu lại thực sự hoài thai, một sinh mệnh đời trước chưa bao giờ xuất hiện lại sắp tới nhà bọn họ.
Chuyện này với Phó Yến Yến mà nói không khác gì sét đánh ngang tai.
Cô bé rất muốn nói gì đó, nhưng môi mấp máy mấy bận, cuối cùng lại không thốt nên lời.
Rõ ràng cô bé biết thế giới này và đời trước có rất nhiều điểm khác nhau, nhưng trong chốc lát vẫn không tiếp nhận được. Thậm chí cô bé còn thấy hơi sợ hãi nếu đứa bé này tới, có phải cuộc sống sẽ quay lại quỹ đạo như đời trước không?
Kim Tú Châu thấy cô bé vẫn im lặng, tưởng con gái suy nghĩ nhiều. Con bé thông minh hơn người, nhưng có đôi khi thông minh quá cũng không tốt, nhiều chuyện suy nghĩ quá phức tạp.
Cô duỗi tay xoa cái đầu nhỏ của cô bé, nghiêm túc nói: "Dù mẹ có thêm mấy đứa con, cũng sẽ yêu thương con và anh trai giống như trước kia, không cần lo lắng."
Toàn bộ những suy nghĩ phức tạp của Phó Yến Yến đã bị những lời này đập tan.
Cô bé quay mặt nhìn Kim Tú Châu, ngập ngừng hỏi lại: "Cho dù có thêm mấy đứa?"
Ở chung lâu như vậy, cô bé cũng coi như hiểu rõ Kim Tú Châu ở thế giới này, mẹ sẽ không nói bừa bất cứ chuyện gì.
Kim Tú Châu cười dịu dàng, "Đúng rồi, ba đứa con vẫn quá ít, sau này con sẽ còn có thêm em trai em gái, dù sao ba và mẹ đều có thể kiếm tiền, không sợ không nuôi nổi mấy đứa con."
Phó Yến Yến: "…"
Hạ Nham cười ngây ngô, "Con chỉ muốn có em trai."
Giang Minh Xuyên cũng cười vui vẻ, "Nhất định sẽ có."
Nghe Kim Tú Châu muốn có nhiều con, anh cũng cảm thấy đông con mới tốt.
Chỉ có Phó Yến Yến giật giật khóe miệng, cạn lời nhìn mấy người đang cười ngây ngô này, mấy người họ chưa từng nuôi trẻ con đúng không?
Còn sinh thêm vài đứa, đời trước ở bệnh viện cô bé đã thấy, chỉ riêng nuôi một đứa trẻ con đã có thể khiến cả nhà phát điên, dù sao đến lúc đó chắc chắn cô bé sẽ không chăm em đâu.
Kim Tú Châu không biết con gái nghĩ gì trong đầu, cô trìu mến v**t v* bụng, đây là đứa con duy nhất của cô ở hai đời, cô nhất định sẽ yêu thương nó, chỉ hy vọng lần này đứa bé có thể bình an ra đời.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại thấy ngọt ngào, đứa bé này vẫn có điểm khác biệt, là con của cô và người cô thích. Tuy rằng Giang Minh Xuyên không có tài năng xuất chúng và gia tài bạc triệu như Hầu gia, nhưng với cô mà nói, người đàn ông này khiến cho cô thấy vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!