Chương 43: (Vô Đề)

Cũng may Tiền Ngọc Phượng không làm Kim Tú Châu thất vọng, tối hôm đó, Kim Tú Châu thấy chị ta ở lớp xoá nạn mù chữ, trên bàn đặt vở đã mở sẵn và bút. Chị ta nghiêm túc ghi chép, trên bục giảng cô giáo dạy chữ nào là ghi chữ đó, chị ta vốn có hơi xấu hổ khi đọc theo, nhưng thấy mọi người đều đọc, cũng nhỏ giọng đọc theo, đọc vài lần cũng quen dần lên.

Nhưng cũng chỉ kiên trì được một tiết học, tới tiết thứ hai đã không tập trung được nữa, gật gà gật gù ngủ gật. Chị ta xoay đầu thấy Kim Tú Châu bên cạnh đang nghiêm túc nghe giảng bài, mới nhẫn tâm tát mình một cái, cố mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng đen.

Có thể là lần này thấy được hy vọng thay đổi bản thân nên chị ta muốn nắm lấy.

Hôm đó trên đường về nhà, Tiền Ngọc Phượng đã suy nghĩ rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, dù ở nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, chưa từng có thứ gì hoàn toàn thuộc về chị ta, thứ gì tốt đều là của em trai, hoặc sẽ để dành cho chồng và hai con.

Kim Tú Châu nói sẽ lưu ý công việc cho chị ta, một hồi lâu sau chị ta cũng không dám tin, bởi vì trước giờ chị ta chưa từng nghĩ sẽ gặp được chuyện tốt như vậy.

Chị ta biết rõ mình có năng lực tới đâu, trước kia còn thấy ghen tị với Kim Tú Châu, về sau thấy cuộc sống của người ta càng ngày càng tốt thì cũng không nghĩ thế nữa, chị ta tự an ủi rằng mình không có được số mệnh may mắn như vậy.

Đường về nhà hôm đó là đoạn đường dài nhất mà chị ta đã đi qua. Chị ta giống như người điên, vừa khóc vừa cười, còn kéo tay Đại Nha tay không ngừng lải nhải rằng sau này mẹ cũng có thể kiếm tiền, sẽ tiếp tục cho con đi học, con muốn đi học bao lâu thì học…

Khi nói ra những lời này, trong lòng chị ta càng thêm đau đớn, không phải chị ta không thương con gái, nhưng trước giờ chị ta chẳng có tài cán gì, nếu chị ta có tiền, thì nào tiếc gì con bé đâu.

Trong khoảng thời gian này Tiền Ngọc Phượng đều đặn tới lớp xóa nạn mù chữ theo lời Kim Tú Châu. Có thể nói đi học vẫn hơn, chị ta có cảm giác cuộc sống của mình trở nên phong phú. Trước giờ chị ta chỉ quanh quẩn trong nhà, ngày qua ngày ngoại trừ nấu cơm thì cũng chỉ ngủ, hoặc là nhàn rỗi quá thì tìm người buôn chuyện, mỗi lần mẹ chồng nhíu mày nhìn lại làm chị ta chột dạ.

Nhưng giờ thì không giống thế nữa, nếu có rảnh là chị ta cầm quyển vở viết nguệch ngoạc như gà bới ra đọc, dù mẹ chồng nói gì thì chị ta cũng chẳng để bụng, cảm thấy mình đang làm chuyện có ý nghĩa.

Nhưng Kim Tú Châu vẫn không nói gì chắc chắn, cũng chẳng nói chuyện công việc của chị ta khi nào thì có tin tức, đoán chừng có thể là mình học còn chưa đủ, vì thế chị ta càng thêm chú tâm học tập.

Đầu tháng tư, khi mọi người đều đổi áo khoác mỏng thành áo sơ mi, Uông Linh lại tới tìm Kim Tú Châu một lần nữa, kể chuyện dưới nhà máy của mình.

Không biết có phải do trải qua một hai tháng sóng ngầm không, thoạt nhìn chị ổn trọng hơn nhiều, khi nói chuyện cũng bình thản hơn.

Tay chị ấy cầm mấy mảnh vải mẫu, vui vẻ khoe với Kim Tú Châu: "Lần trước nhờ em nhắc nhở nên chị về bàn bạc kỹ lại với lão Nghiêm, nếu đã sắp xếp người đi tìm nguồn tơ thì cứ cho họ tìm tiếp, nhưng những chuyện khác tạm thời khoan động đến. Đám nhân viên kỳ cựu dưới nhà máy đó có lẽ cho rằng chị chỉ có chút bản lĩnh này, yên ổn được một thời gian lại bắt đầu kéo bè kéo cánh.

Như lời em nói, trước tiên chị thay máu hết đám cầm đầu gây chuyện, sau đó tổ chức họp suốt hai ngày, tới khi mọi chuyện ở nhà máy ổn định rồi, nên đề bạt thì đề bạt, nên sa thải thì sa thải, giờ đám nhân viên lâu năm dưới nhà máy cũng không dám huênh hoang nữa, ngoan ngoãn ai làm việc nấy."

Uông Linh nói rất đơn giản, nhưng Kim Tú Châu nghe hiểu những chuyện gió tanh mưa máu trong đó. Uông Linh muốn phát triển nhà máy thì hẳn là muốn có một tổ chức nghe theo sự chỉ đạo của chị, tất nhiên sẽ đụng chạm ích lợi của một số người, trong quá trình chuyển giao quyền lực không thể nào tránh khỏi "đổ máu"được.

Kim Tú Châu thấy khuôn mặt chị ấy có hơi tiều tụy bèn đứng dậy rót cho chị một cốc sữa mạch nha, sữa này đều do Phương Mẫn đưa sang, trước đây Kim Tú Châu còn tưởng rằng Phương Mẫn khách sáo, sau đó mới phát hiện dường như cô ấy thà uống nước sôi để nguội cũng không muốn đụng đến món này.

Giang Minh Xuyên và con gái cũng không thích uống, trong nhà chỉ có cô và Hạ Nham uống.

Uông Linh cũng không khách sáo với Kim Tú Châu, cầm cốc sữa uống từ từ. Nhà chị cũng có sữa này nhưng chị chưa từng uống, toàn để dành cho con trai.

Khi chị uống sữa mạch nha, Kim Tú Châu cầm số vải xem, sau đó phân loại chúng ra, chất lượng tốt đặt một bên, chất lượng kém đặt bên khác.

Uông Linh giơ ngón cái lên với Kim Tú Châu, "Ánh mắt không tồi."

Sau đó nhíu mày nói: "Số vải chất lượng tốt ấy chị tính mang tới thành phố lớn, bên đó bán mới đắt, chỉ đáng tiếc là chưa tạo được thương hiệu. Chị không muốn đưa tới nhà máy dệt trên thành phố, bọn họ không khả năng đó, cuối cùng sẽ bị người ta lừa thôi."

Trước đây chị đã làm việc ở nhà máy dệt trên thành phố, những người ở đó như thế nào chị biết rất rõ, bằng không tỉnh cũng sẽ không phái người xuống quản.

Kim Tú Châu gật gù, "Số vải này chất lượng quả thật rất tốt, trước đây em đã từng đi dạo ở tòa nhà bách hóa trên thủ đô và thành phố S, vải đẹp như vậy có thể bán được mấy chục đồng một cuộn*, mà có rất nhiều người tranh nhau mua."

*Nguyên gốc là "một thất", nếu chỉ vải vóc thì là đơn vị cuộn, nếu theo độ dài thì một thất sẽ tương đương khoảng 13,3 m.

Ánh mắt Uông Linh sáng lên, "Thật sao?"

Kim Tú Châu gật đầu, "Thật sự nên nghĩ cách tiêu thụ loại vải tốt này, nếu có thể cung cấp cho cửa hàng bách hóa ở thành phố lớn, nhà máy chị nhất định có thể thu được lợi nhuận rất nhiều."

Có lời này của Kim Tú Châu, trong lòng Uông Linh lại có thêm vài phần tự tin.

Chị nói tiếp: "Mấy loại vải chất lượng hơi kém này vẫn là sản phẩm chủ đạo của nhà máy bọn chị trong tương lai mấy năm tới, em xem có ý tưởng gì cho loại vải này không? Chị định là nhờ em thiết kế một số hoa văn cho bọn chị. Thời gian gần đây chị có đi thăm mấy nhà máy dệt khác, nói một câu thật lòng, chị thật sự không thích mẫu mã sản phẩm của họ, hoa văn toàn các loại hoa to, nhìn vài lần là cảm thấy thô lắm."

Kim Tú Châu gật đầu, đồng ý ngay, "Được ạ, chị tin tưởng em như vậy, nhất định em sẽ không làm chị thất vọng, để em vẽ một số hình rồi đưa cho để chị chọn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!