Chương 42: (Vô Đề)

Kim Tú Châu ngồi nghỉ ngơi với Phương Mẫn một lát, chờ cảm xúc ổn định lại, hai người bèn đi ra ngoài.

Thật ra Kim Tú Châu hiểu một ít y thuật, năm đó ở Hầu phủ cô từng bị người ta ám hại, sau đó không thể mang thai được nữa, từ đó về sau cô không tin tưởng nha hoàn bên cạnh, còn tự học y thuật, tuy rằng không thể xưng là bậc thầy nhưng cũng có thể tự khám chữa cho mình.

Chẳng qua tính tình cô đã quen cẩn thận tỉ mỉ, cho dù cô đã coi Phương Mẫn là bạn tốt, nhưng những việc này cô cũng không dám để lộ ra, định rằng chờ bác sĩ nói sức khỏe không hề gì cô sẽ kê cho cô ấy phương thuốc an thai.

Kim Tú Châu đi cùng Phương Mẫn tới bệnh viện trên huyện, sau khi làm xét nghiệm, bệnh viện dặn hai người mấy ngày nữa tới lấy kết quả.

Thấy thời gian còn sớm, Kim Tú Châu lại đề nghị cô ấy đi một chuyến tới viện Trung y. Phương Mẫn nghe theo Kim Tú Châu, quả thật cô ấy cũng không rành nơi này cho lắm, rất ít khi ra cửa, nên đi theo Kim Tú Châu tới viện Trung y một chuyến thử xem sao.

Khi tới viện Trung y cũng phải đăng ký trước, sau đó cầm số thứ thự tới phòng khám bệnh phía đối diện. Trong phòng khám còn có bệnh nhân khác, phải đợi một lúc mới đến lượt Phương Mẫn.

Lão trung y bắt mạch cho Phương Mẫn, ông ấn ngón tay một lát, rồi nói với hai cô là hoạt mạch.

Phương Mẫn nghe không hiểu, nhìn về phía Kim Tú Châu. Kim Tú Châu nhìn cô ấy gật đầu, thì thầm bảo: "Là mang thai."

Ánh mắt Phương Mẫn sáng lên.

Nhưng lão trung y lại nói thêm sức khỏe của Phương Mẫn có hơi yếu, mạch tượng nông, cần phải cẩn thận điều dưỡng thân thể, phải uống mấy thang thuốc giữ thai. Nói rồi kê một thang thuốc giữ thai cho các cô.

Kim Tú Châu nhận đơn thuốc xem, sau đó do dự nói: "Bác sĩ, trước đây nhà cháu cũng có kê cho cháu một thang thuốc giữ thai, cháu cũng không biết có dùng được không, chưa dám uống, bác sĩ xem giúp cháu được không ?"

Lão trung y tính tình trầm ổn, nghe nói vậy cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, bảo cô viết ra xem.

Kim Tú Châu bèn lấy giấy bút viết xuống phương thuốc giữ thai. Phương thuốc có vài vị giống với phương thuốc lão trung y đã kê, nhưng đơn thuốc của cô dài hơn, dùng toàn vị thuốc có tính ôn.

Lão trung y nghiêng đầu xem, càng xem động tác vuốt râu càng nhanh, không đợi Kim Tú Châu viết xong, ông đã kích động hỏi: "Phương thuốc ai kê cho cháu?"

"Là một thầy thuốc trung y già ở trong thôn kê ạ, lúc ấy nhà cháu nghèo quá, không có tiền bốc thuốc, nhưng cháu vẫn luôn ghi nhớ bài thuốc này."

"Hay hay, phương thuốc này rất hay."

Ông nói xong không kìm được cảm thán bảo: "Quả nhiên có nhiều người có bản lĩnh lại lánh đời, phương thuốc của tôi kê dựa theo sách y viết, phương thuốc này của cháu vẫn hay hơn nhiều."

Kim Tú Châu cười cười, "Bác sĩ khiêm tốn rồi ạ."

Cô nghĩ thầm, phương thuốc của cô nhiên đương nhiên là hay rồi, trước đây do Viện sử* viện Thái Y kê đấy.

*Người đứng đầu Thái Y viện.

Lão trung y lắc đầu, "Không phải khiêm tốn đâu."

Sau đó quay đầu hỏi Kim Tú Châu, "Phương thuốc này có thể để lại đây cho tôi không, tôi muốn nghiên cứu kỹ càng một chút."

"Được ạ."

Kim Tú Châu chép lại một bản, sau đó dẫn Phương Mẫn ra về. Sau khi lấy thuốc, nghĩ nhà Phương Mẫn không có ấm sắc nên hai người lại tới Cung Tiêu Xã mua một cái ấm.

Trên đường đi, Kim Tú Châu dặn dò Phương Mẫn một số việc cần lưu ý, còn dạy cô ấy một số món ăn và bài thuốc tẩm bổ.

Phương Mẫn nghe xong mắt sáng lấp lánh hỏi cô, "Sao chuyện gì em cũng biết thế?"

Kim Tú Châu cười bất đắc dĩ, "Không thế thì biết sao giờ, khi còn nhỏ nhà em rất nghèo, cha mẹ thì bất công, nên em nghĩ cần học thêm chút vốn liếng, chắc sau này có thể tìm được con đường sống, đành buộc bản thân phải ra sức học."

Phương Mẫn vẫn luôn cảm thấy khi còn nhỏ mình đã đủ đáng thương, không ngờ Kim Tú Châu còn thảm hơn cô ấy. Nhưng Kim Tú Châu trước giờ không hề cam chịu, ngược lại trong khốn cảnh không ngừng vươn lên, giống như một tản văn cô ấy đã từng đọc miêu tả cỏ dại bên vách núi, tác giả viết cỏ dại đó luôn vật lộn hướng về phía trước, cô ấy cảm thấy Kim Tú Châu có phần giống cỏ dại kia.

Rốt cuộc Phương Mẫn cũng biết vì sao mình thích Kim Tú Châu, bởi vì ở cạnh cô ấy, dường như mình cũng có thêm rất nhiều dũng khí và ý chí vươn lên.

Phương Mẫn chưa biết sau này người ta sẽ gọi những người như Kim Tú Châu là người truyền cảm hứng, trong lòng cô không khỏi thấy may mắn khi có người bạn như Kim Tú Châu. Cô ấy đi cùng mình tới trạm y tế, rồi đi cùng tới bệnh viện huyện, chẳng những không ngại phiền mà còn thực sự quan tâm tới mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!