Chương 41: (Vô Đề)

Bạch Cảnh Chi vừa đi, công việc của Giang Minh Xuyên cũng bận bịu theo, đi sớm về trễ, bọn trẻ đã mấy ngày không gặp được anh.

Hạ Nham đã sang học kỳ 2 năm lớp hai, cuối học kỳ 1 thành tích của cậu rất tốt. Học kỳ này thầy giáo để cậu làm lớp trưởng, mỗi sáng sớm đã dậy, phải tới lớp sớm để dẫn dắt các bạn đọc bài khoá, lúc về nhà cũng không được nghỉ, phải làm thầy giáo nhỏ dạy em gái, còn bắt em gái phải gọi cậu là thầy Hạ.

Em gái không để ý tới cậu, mắng cậu là cứt chó.

Hạ Nham tức giận đi mách mẹ, nhưng Kim Tú Châu không có thời gian để ý đến cậu, cô còn đang bận rộn vẽ tranh kiếm tiền.

Hạ Nham đành phải thở dài, đi tìm hai thằng bạn chí cốt để thỏa mãn đam mê của mình.

Kim Tú Châu gần đây bộn bề nhiều việc, cô nhận được mấy hợp đồng vẽ minh họa cho sách, tiền trả có cao có thấp. Thật ra cô cũng không quá coi trọng mấy thứ này, so với số tiền nhuận bút đó thì điều cô coi trọng hơn là số sách này về sau có thể nổi tiếng hay không. Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù sao thứ cô viết người khác cũng không thích đọc, vậy thì chỉ có thể nhờ vào vẽ tranh để nổi tiếng, sau này trở thành một họa sĩ nổi danh cũng coi như là thành công.

Giống như bài thơ mà con trai phải học thuộc kia, cái gì mà "Đầm Đào hoa thẳm sâu ngàn thước; Sao sánh tình Uông tiễn biệt ta*!", cô nghe Phương Mẫn nói Lý Bạch này là một thi nhân vô cùng nổi tiếng trong lịch sử, được người đời sau tôn là Tiên Thơ, nghe thấy tôn xưng này, đã biết ông ta giỏi biết nhường nào. Mà cái người tên Uông Luân này cũng chẳng để lại tác phẩm gì, sở dĩ ông ta có thể được lưu danh trong lịch sử là bởi vì tặng cho Lý Bạch rất nhiều tài vật làm ông ấy cảm động, vì thế mới được viết vào trong thơ.

*Bài thơ Tặng Uông Luân của Lý Bạch, bản dịch của Nguyễn Ngọc Kiên.

Kim Tú Châu nghĩ, cô cũng có thể làm như vậy. Chắc nhiều năm sau, khi rất nhiều người mở những quyển sách đó ra, cũng sẽ nhắc tới những bức tranh này là do cô vẽ.

Nghĩ thế, trong lòng Kim Tú Châu không khỏi chờ mong, vì thế mới chọn lựa một hồi, rồi nhận gần hết lời đề nghị vẽ minh họa người ta gửi.

Trước hết cô vẽ những tranh dễ trước, xếp chồng chất một bên, những bức nào khó thì để lại từ từ vẽ.

Khi Kim Tú Châu vẽ tranh, Phó Yến Yến ở bên cạnh lật xem thư hoặc tác phẩm tòa soạn báo gửi tới. Có vài tác phẩm cô bé đã từng đọc hồi còn đi học, giờ bên tòa soạn gửi tới để Kim Tú Châu vẽ minh họa, mỗi lần Phó Yến Yến nhìn thấy, đều có cảm giác thời không giao thoa.

Cô bé không thể hình dung nổi rằng có một ngày, Kim Tú Châu sẽ dùng phương thức ấy tham dự vào cuộc sống học đường của cô bé sau này.

Khi Phó Yến Yến bắt đầu học chữ, đã cố ý ghi chú ra rất nhiều từ, sau đó tổng hợp lại để hỏi Kim Tú Châu hoặc Giang Minh Xuyên. Càng về sau số chữ cần phải hỏi ngày càng ít, thế nên giờ khi cô bé cầm sách đọc, Kim Tú Châu và Giang Minh Xuyên cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ cho rằng cô bé thông minh hơn người, biết chữ sớm.

Kim Tú Châu vẽ minh họa cho tác phẩm cuối cùng xong, chờ nó khô rồi cẩn thận gập lại bỏ vào phong thư, lại lấy hợp đồng đã ký trước đó bỏ chung vào, cuối cùng viết thêm mấy câu và dán kín phong thư lại.

Cô lấy hết số tranh đã vẽ xong mấy ngày nay ra, thấy thời gian còn sớm, bèn dẫn theo con gái ra cổng lớn doanh trại gửi thư.

Trên đường, Kim Tú Châu còn hứa với con gái: "Chờ nhận được số tiền nhuận bút này, mẹ sẽ mua thêm ít vải, may quần áo mới cho cả nhà."

Thời tiết đã dần chuyển nóng, quần áo năm trước của bọn trẻ đã ngắn hết rồi, đặc biệt là Hạ Nham, năm nay cao lên rất nhiều.

Phó Yến Yến nắm tay Kim Tú Châu, ngoan ngoãn gật đầu, "Con còn cần một cái cặp sách."

Mấy tháng nữa cô bé cũng đi học rồi, cô bé muốn một cái cặp sách thêu hoa giống của Hạ Nham.

Kim Tú Châu thắc mắc, "Không phải đã mua cho con rồi sao?"

Khi ở tỉnh S, nhìn thấy trẻ con trong thành phố đeo, Kim Tú Châu cũng tìm mua cặp sách mới cho bọn trẻ giống vậy, mấy ngày nay Hạ Nham ngày nào cũng đeo đi học, thích không rời tay.

"Con thích thêu cơ."

"Vậy mẹ thêu cho con mấy cây trúc, cây trúc ngụ ý tốt lành, lại còn cao."

"Vâng." Phó Yến Yến vừa lòng.

Khi tới cổng lớn, Kim Tú Châu gửi thư đi rồi sau đó qua chỗ hòm thư tìm kiếm, cô không chỉ tìm được hai phong thư của mình, còn nhìn thấy bưu phẩm gửi cho Phương Mẫn. Kim Tú Châu cũng không nghĩ nhiều, nhận hộ luôn, ký nhận tên mình vào sổ ở mở sẵn trên bàn.

Về đến nhà, Kim Tú Châu mang bưu phẩm của Phương Mẫn sang nhà bên cạnh trước.

Phương Mẫn mời cô vào nhà ngồi, Kim Tú Châu dẫn con gái vào, Phương Mẫn nhìn tên người gửi trên bưu phẩm, cũng không vội mở ra mà đi rót chén nước cho mẹ con Kim Tú Châu trước.

Kim Tú Châu ngồi xuống, mở thư của mình ra xem, một phong là tiền nhuận bút, một phong là thư từ thủ đô gửi tới.

Phó Yến Yến nhón chân thò qua đọc, nhìn thấy tên người gửi của bức thư trên tay Kim Tú Châu là Chung Tuyết, có phần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!