Chương 40: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Phương Mẫn cầm mấy phong thư và khung thêu sang. Vài hôm trước khi Phương Mẫn đi lấy tiền nhuận bút, thấy mấy phong thư của Kim Tú Châu nên tiện tay cầm về, hai ngày nay bận bịu nên quên mất, hôm nay đột nhiên nhớ ra nên mang sang.

Cô ấy thêu theo cách Kim Tú Châu dạy, nhưng không biết vì sao khi có Kim Tú Châu bên cạnh thì cô ấy thêu còn tàm tạm, nhưng khi có một mình thì đồ thêu ra trông chẳng ra làm sao, sáng nay cũng rảnh rỗi nên cô ấy mang sang đây thêu luôn.

Sáng nay Kim Tú Châu cũng không có việc ra ngoài, đúng lúc đang cầm kim chỉ vá quần áo cho con trai, mấy hôm nữa Hạ Nham cũng phải đi học, nên mới kiểm tra quần cậu có chỗ nào mài mỏng rồi thì khâu dày thêm một chút.

Thấy Phương Mẫn sang, Kim Tú Châu cũng không thấy ngại, còn bóc thư ra xem. Trong đó ba phong thư là tiền nhuận bút, ít nhất là hai đồng, nhiều nhất là hai mươi đồng, tổng cộng có ba mươi mốt đồng, còn có thêm một ít tem phiếu. Hai phong còn lại là thư từ tòa soạn báo, đầu tiên là chúc mừng năm mới, sau đó báo rằng có tác giả muốn hợp tác, hỏi cô có hứng thú không? Nếu có thì đầu năm hãy trả lời.

Kim Tú Châu gấp hai bức thư lại đặt sang một bên, còn số tiền nhuận bút thì đút thẳng vào túi.

Bạch Cảnh Chi cũng thấy được, không ngờ tiền nhuận bút của chị dâu lại cao như vậy. Cô vốn cho rằng mười mấy đồng đã là rất cao rồi, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm. Hai ngày nay ở nhà anh chị, sợ mình làm bọn họ tốn kém, vốn định lúc nhập học kiếm việc làm thêm. Cô nghe nói có bạn dịch tài liệu cho giáo viên, sẽ nhận được một ít tiền lương làm thêm. Có điều mấy bạn học đó dịch không trôi chảy nên giáo viên không cho bọn họ làm nữa.

Cô muốn thử xem sao, nhưng lại sợ bản thân làm không tốt, nên chưa dám đề cập với giáo viên việc này.

Kim Tú Châu còn chưa biết dự định của Bạch Cảnh Chi, cô vừa vá quần cho con trai vừa bày cho Phương Mẫn thêu thùa. Cách đó không xa, Bạch Cảnh Chi đang cùng con gái đọc sách vẽ tranh. Hạ Nham không ở nhà, đã ra ngoài tìm hai thằng bạn chí cốt chơi, tối qua còn dẫn hai nhóc đó về nhà ăn cơm.

Nghe nói Phương Mẫn định thêu hai con chó con, cô ấy nói năm nay là năm Tuất, muốn sinh một em "cún con".

Cô ấy và Chính ủy đã tính chuyện sinh con.

Mà Kim Tú Châu nhìn bức thêu sơ, nếu không nghe Phương Mẫn nói, nào nhìn ra có điểm gì giống chó. Nhưng ngoài miệng vẫn động viên Phương Mẫn, "Chị thêu rất có thiên phú, nhìn đã hình dung ra được rồi."

Phương Mẫn còn mơ hồ, nhưng nghe Kim Tú Châu nói vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, có thể do đồ mình thêu nên cũng cảm thấy cũng không tệ lắm.

Còn bảo với Kim Tú Châu: "Chị muốn sinh con gái, giống như Yến Yến thì thật tốt."

Con trai quá ầm ĩ, cô ấy có hơi sợ hãi.

Nghe cô ấy bảo vậy, trong lòng Kim Tú Châu cũng xao động. Cô cũng muốn sinh một đứa con, trước kia cô muốn có áo bông nhỏ tri kỷ*, nhưng giờ lại không nghĩ như vậy nữa, nên sinh con trai, con trai vẫn luôn được hậu đãi, có thể đỡ chịu khổ hơn.

*Có câu con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba mẹ.

Phó Yến Yến cũng nghe thấy, không khỏi xoay đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phương Mẫn, nghĩ thầm, không nên giống cô bé, cô bé đâu có điểm gì tốt.

Thêu được một lát, cửa nhà lại bị gõ vang, Kim Tú Châu đứng dậy ra mở cửa, là Tiền Ngọc Phượng tới.

Tiền Ngọc Phượng cầm theo hai đôi giày mới, lớn nhỏ khác nhau, xem ra là làm cho hai đứa nhỏ, quả nhiên nghe thấy chị ta nói: "Chị làm cho tụi nhỏ, em xem có vừa không?"

Kim Tú Châu vội nhận lấy, là giày vải đế nhiều lớp, đường may kỹ càng, rồi gọi con gái lại thử.

Phó Yến Yến đứng dậy đi qua, xỏ thử vào đôi giày mới, vừa xỏ một chân vào đã thấy hơi rộng.

Kim Tú Châu ngồi xổm xuống ấn ấn vào mũi chân cô bé, "Hơi rộng một tí, cuối năm nay hẳn là đi vừa, mau cảm ơn thím Tiền đi con."

Phó Yến Yến vội nói: "Cảm ơn thím Tiền ạ."

Tiền Ngọc Phượng vô tư xua xua tay, "Có gì đâu mà cảm ơn? Chẳng qua mấy ngày nay rảnh rỗi, nên mới may mấy đôi giày cho bọn trẻ, giờ tụi nhóc đi giày nhanh chật quá."

Chị ta vừa nói vừa vào nhà ngồi xuống, cũng không khách sáo với Kim Tú Châu, tự rót cho mình chén nước uống, sau đó thỏa mãn nói: "Ở chỗ em vẫn thấy thoải mái, mấy ngày nay chị nghẹn một bụng tức rồi, cả đám về quê ăn Tết, chẳng có ai nói chuyện với chị."

"Không phải có mẹ chồng chị ở nhà sao?"

"Hai mẹ con chị không trò chuyện nổi đâu."

Kim Tú Châu vốn định nói sao không về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến, nào biết lại nghe thấy chị ta kể lể tiếp: "Từ đợt em dâu chị gây chuyện tới giờ, chị vẫn chưa về nhà mẹ đẻ lần nào, chẳng phải bảo lần nào về chị cũng lấy đồ ở nhà đi sao? Ôi chao, chị đây ấy mà, quá có khí phách luôn, nhà chị cũng đâu phải không có vườn rau đâu, thiếu thốn gì mấy thứ rau dưa nhà mẹ đẻ chị?

Không phải nói chứ, từ khi chị không về nhà mẹ đẻ nữa, tiền và tem phiếu còn dư dả đây này, Tết năm nay mua thật nhiều thịt ăn, tới hôm nay còn chưa ăn hết."

Nói xong chị ta còn cảm thán: "Chúng ta là phụ nữ, vẫn nên yêu thương bản thân mình nhiều hơn, chị đây một lòng nghĩ tới nhà mẹ đẻ, cuối cùng hoài công vô ích. Giờ chị đã nghĩ thông rồi, chuyện gì cũng mặc kệ, lo cho mình trước đã. Mẹ đẻ giận chị thì cứ giận, mẹ chồng ghét chị thì cứ ghét đi, cứ như vậy đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!