Trên bến tàu có vài chiếc thuyền dừng đỗ, có một con thuyền đã gần đầy người, nhìn thấy bọn họ đi tới, người chèo thuyền vội chạy tới tiếp đón, hỏi: "Có đi thuyền không? Nếu đi thì lên luôn."
Giang Minh Xuyên đưa Kim Tú Châu lên, trả tiền, một nhà ba người ngồi xuống phía sau, người chèo thuyền vung mái chèo chậm rãi khởi hành, những người ngồi chung quanh phần lớn đều là người nơi khác đi thăm người thân, khi nói chuyện với nhau, đều dùng tiếng địa phương, Kim Tú Châu nghe không hiểu.
Sau khi thuyền tới thị trấn, một nhà ba người lại đổi thuyền một lần nữa, thuyền lần này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể chở được khoảng bốn năm người.
Giang Minh Xuyên giải thích với Kim Tú Châu, "Ở đây đường thủy nhiều, ra ngoài phần lớn đều đi thuyền, cho nên ra ngoài một chuyến cũng không tiện lắm. Nếu em muốn mua thứ gì có thể nói với bộ đội Cung Tiêu Xã, khi bọn họ nhập hàng có thể mua hộ em."
Trước kia anh chỉ có một mình thì không sao cả, nhưng hiện giờ không giống thế nữa, có một gia đình cần nuôi sống. Nghĩ đến đây, anh cảm giác trên vai dường như có thêm một gánh nặng, nhưng trong lòng anh cũng thấy có thêm một thứ thuộc về mình.
Thuyền đi trên sông hơn một giờ thì dừng lại, nơi đỗ thuyền chỉ đơn giản kê mấy tảng đá lớn, Giang Minh Xuyên bế bé con xuống trước, sau đó xoay người đỡ Kim Tú Châu xuống, hai tay anh đỡ dưới nách cô, nhẹ nhàng ôm người xuống dưới.
Hiện giờ Kim Tú Châu đã có thể ứng đối hết thảy không đổi sắc mặt, chỉ là vẫn có chút ngượng ngùng cho nên trên đường không nói gì. Bên này là đường núi, đường đi rất hẹp, có điều gần đây người qua lại rất nhiều, đường đi dưới chân là tuyết trắng lẫn cùng bùn đất, rất lầy lội.
Giang Minh Xuyên đi đằng trước, nói: "Sắp đến nơi rồi."
Có điều cái sắp đến mà anh nói cũng phải đi một đoạn khá xa, khi tới nơi, sau lưng Kim Tú Châu đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Cậu lính mới canh giữ ở cổng lớn nhận ra Giang Minh Xuyên, làm động tác chào với anh, rồi mở cửa lớn ra cho bọn họ đi vào.
Bên ngoài nhìn không ra, tới khi đi vào trong, Kim Tú Châu mới phát hiện thật đáng kinh ngạc, bên trong rất rộng, từng dãy nhà giống như những quân cờ đặt trên bàn cờ, được sắp xếp chỉnh tề, mỗi cây mỗi hoa xung quanh đều được trồng ngay ngắn thẳng hàng.
Cách đấy không xa cô còn nhìn thấy một đoàn người đi thẳng hàng, miệng hô "Một hai một hai", khí thế rất vang dội.
Giang Minh Xuyên dẫn cô đi đến dãy phòng phía đằng sau, càng đi sâu vào trong, hơi thở cuộc sống càng dày đặc, thậm chí ở trên đường còn thấy mấy bà thím túm tụm buôn chuyện, nhìn thấy bọn họ, ánh mắt đều mang theo hiếu kỳ và dò xét.
Giang Minh Xuyên không quen biết mấy người này nên cũng không chào hỏi, đi thẳng tới chỗ ở của mình.
Dãy nhà phía trước là hai tòa nhà năm tầng, nhưng còn chưa xây dựng xong, chỉ có một số ít người ở, đằng sau thì khá nhiều những căn nhà một tầng, tương đối cũ kỹ, nhà Giang Minh Xuyên chính là một căn nhà cũ ở đằng sau, ở gần chân núi.
Kim Tú Châu càng đi càng tấm tắc, mãi tới khi Giang Minh Xuyên dừng lại mở cửa, cô nhìn căn phòng xập xệ trước mặt này, cảm giác trước mắt tối sầm, chị hai của "Kim Tú Châu" không phải nói cô sẽ lên thành phố sống những ngày lành tháng tốt sao? Nhìn đâu thấy có chỗ nào tốt.
Giang Minh Xuyên thấy cô không bước vào, quay đầu lại nhìn, dường như đã nhận ra cảm xúc của cô, nghĩ một lát, giải thích: "Năm trước sau khi xây dựng tòa nhà đằng trước, rất nhiều gia đình chuyển tới đây, lúc ấy tôi vẫn ở trong ký túc xá, sau khi nhận nuôi Hạ Nham mới xin căn phòng này, lúc đó chỉ còn dư lại căn này."
Có điều ngày thường anh tương đối bận rộn, có khi gặp đợt huấn luyện mười ngày nửa tháng cũng không về nhà, nên gửi Hạ Nham cho nhà hàng xóm, căn phòng này đã lâu không có người ở, cho nên mới nhìn có hơi lộn xộn.
Anh vốn định năm nay về nhà cha mẹ muôi một chuyến ăn Tết, nói với bọn họ mình chuẩn bị kết hôn, lúc về sẽ nhờ người mà chị dâu làm mai ấn định thời gian hôn sự, sáu tháng cuối năm sau tòa nhà năm tầng kia hẳn là sẽ xây xong, lúc ấy bọn họ cũng có thể dọn vào ở luôn. Chỉ là không ngờ lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bên phía chị dâu kia cũng phải đi xin lỗi. Nhưng nếu anh đã đồng ý cưới Kim Tú Châu thì nhất định sẽ làm được.
Giang Minh Xuyên bảo Kim Tú Châu và con gái nghỉ ngơi một lát, anh cầm lấy cây chổi ở cửa bắt đầu quét tước vệ sinh.
---
Ở trong sân nhà hàng xóm.
Tiền Ngọc Phượng bê một rổ rau vội vã vào nhà, nhìn mẹ chồng đang nhặt rau ở cửa, vội nói: "Mẹ, con nghe nói doanh trưởng Giang đã trở lại còn dẫn theo một người phụ nữ và một đứa bé, nhìn qua không giống như là quan hệ bình thường."
Nhà mẹ đẻ chị ta vốn ở trong thôn bên cạnh, ngày thường cũng hay qua lại, mùa đông rau dưa rất quý, chị ta lại càng cần mẫn về thăm nhà, gần như cách hai ngày lại về nhà "thu hoạch" một lần, mà em dâu chị ta cũng không có ý kiến gì, chồng được phát trợ cấp gì chị ta cũng sẽ mang một ít về nhà mẹ đẻ.
Vốn dĩ chị ta còn cảm thấy dạo này nhàm chán, mấy người vợ lính khác có quan hệ tốt với chị ta đều về quê ăn Tết cả, không còn ai nói chuyện, nào biết trên đường về lại bị người khác giữ lại kể chuyện này, chồng chị ta và Giang Minh Xuyên là anh em tốt, ngày thường thường xuyên qua lại, cho nên người khác đều tới hỏi chị ta.
Chị ta nào biết tình huống như thế nào, người kia trông ra làm sao còn chị ta còn chưa thấy, chẳng phải Giang Minh Xuyên được vợ của đoàn trưởng giới thiệu đối tượng sao? Cô gái kia chị ta cũng gặp hai lần rồi, nhìn cũng khá là xinh đẹp.
Thím Ngô nghe xong nhíu mày, cảm thấy chị ta nhiều chuyện quá đỗi, "Đừng nói bậy, doanh trưởng Giang là người chính trực, làm sao làm ra chuyện không đàng hoàng gì, nhất định là có nguyên nhân."
Tiền Ngọc Phượng cũng không để ý, "Còn có nguyên nhân gì nữa? Người đã dẫn về nhà rồi."
Thím Ngô hoài nghi nhìn chị ta, nếu đúng thật là dẫn người về nhà thì có phần không đúng lắm, thời buổi này ai dám làm ra loại chuyện như vậy? Không sợ bị nước bọt dìm chết đuối? Bà nghĩ cẩn thận mới hỏi: "Có phải con nhìn lầm không? Hay là dẫn đối tượng xem mắt về? Hai người bọn họ cũng coi như xác định rồi, dẫn về nhà ăn bữa cơm cũng không tính là gì."
"Ôi chao, nếu đúng là cô kia thì đã không giật mình như thế, con cũng có nhìn thấy đâu, nhưng mấy người Trương Chi Hoa nhìn thấy, nói cô gái kia tóc thật dài, da có hơi đen, vừa nhìn là biết từ nông thôn tới, Giang Minh Xuyên còn ôm trong lòng một bé gái tầm hai ba tuổi."
Thím Ngô nghe xong không nói tiếng nào, bà còn nhớ lúc trước cũng là Tiền Ngọc Phượng nghe ngóng được tin tức về kể, đối tượng xem mắt của Giang Minh Xuyên làn da trắng như đậu hũ, giọng nói thì ngọt ngào, còn cắt tóc ngắn, trông không hề giống một người đã kết hôn sinh con, mà trông giống như đại tiểu thư nhà giàu, lúc ấy còn bị bà mắng cho một trận, là dùng từ không đúng mực, nếu như bị người khác nghe được thì làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!