Chẳng mấy chốc Giang Minh Xuyên đã từ nhà ăn về. Hạ Nham ôm một thau cơm to trong lòng, Giang Minh Xuyên tay cầm hai bát thức ăn đầy, hẳn là nhân viên nhà ăn rất ưu ái anh, hai bát đồ ăn đầy ăm ắp.
Kim Tú Châu nhận thau cơm con trai đang ôm, nói với Giang Minh Xuyên: "Vừa rồi Phương Mẫn có mang sang hai đĩa thức ăn."
Giang Minh Xuyên đặt hai bát thức ăn xuống, "Lát nữa mang đĩa trả, em mang ít bánh trái sang biếu họ."
Kim Tú Châu cười, "Em biết rồi."
Lưu Cảnh Chi xếp ghế, sau đó đứng sang bên cạnh, Kim Tú Châu bảo cô ngồi xuống ăn, "Sau này đây chính là nhà em, không cần phải khách sáo như vậy, mau qua đây ngồi ăn, thịt kho tàu này vừa nhìn đã biết là bếp trưởng Trương làm rồi, ăn ngon lắm."
Lưu Cảnh Chi bèn ngồi xuống bên cạnh Kim Tú Châu, cô cầm đũa, nhưng không ăn luôn, mà chờ hai nhóc cùng ngồi xuống cầm đũa lên rồi mới bắt đầu ăn.
Kim Tú Châu cũng không nghĩ em chồng có thể thích ứng ngay lập tức, nên nói với Giang Minh Xuyên: "Hay là ngày mai dẫn em gái tới đồn công an sửa tên lại đi, cũng đúng lúc trong nhà không còn bột mì, tiện thể mua một ít về."
Giang Minh Xuyên nghĩ một lát rồi gật đầu, "Sáng mai anh đi cùng mọi người."
"Cũng được."
Nghe nhắc tới mình, Lưu Cảnh Chi ngẩng đầu nhìn hai người họ.
Kim Tú Châu quay đầu cười với cô: "Lần này theo anh trai em về thủ đô ăn Tết, cũng gặp không ít trưởng bối, còn có các chú bác hỏi thăm em, nếu mai này có dịp về thủ đô ăn Tết, em cũng có thể tới thăm họ, bọn họ đều là bạn bè của cha mẹ em."
Lưu Cảnh Chi nghe vậy, trong lòng cũng thấy nghẹn ngào, tuy rằng cô chưa từng gặp cha mẹ ruột, nhưng từ những lời kể của anh chị cũng biết cha mẹ là những người rất tốt, rất tài giỏi.
Cơm nước xong xuôi, Kim Tú Châu chờ Giang Minh Xuyên rửa xong bát đũa, mới cầm đĩa cùng một túi đồ ăn vặt sang nhà Phương Mẫn hàng xóm, còn dẫn theo Lưu Cảnh Chi.
Trong tư tưởng của Kim Tú Châu, chị dâu như mẹ, cha mẹ chồng đã hy sinh vì nước, trong lòng cô vẫn luôn kính nể những anh hùng như vậy, hơn nữa Giang Minh Xuyên đối với cô rất tốt, em chồng tính tình lương thiện, yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô không khỏi yêu thương em ấy hơn vài phần.
Nghĩ đến cô em chồng tuổi cũng không nhỏ, nếu ở triều Đại Cảnh, tầm tuổi này em ấy đã có thể quán xuyến việc lớn việc nhỏ của cả phủ, nhưng hiện giờ em chồng ngay cả chuyện đối nhân xử thế đơn giản cũng không hiểu, nên mới tính nhân cơ hội dẫn em ấy ra ngoài nhiều hơn để học hỏi.
Lưu Cảnh Chi vốn không muốn đi, cô không quen biết gì người ta, Kim Tú Châu khuyên cô ấy, "Học tập không riêng chỉ đọc sách, còn học cả trong giao tiếp thường ngày nữa, có một số chuyện có thể em không thích nhưng không thể không hiểu. Điều gì nên nói, người thế nào có thể kết giao, cũng là năng lực rất quan trọng."
Lưu Cảnh Chi bị thuyết phục, quả thật là cô không xử lý tốt quan hệ giữa mình với mọi người lắm, trong ký túc xá những người khác không thích cô, cô cũng chẳng muốn thay đổi, chỉ dùng mọi cách trốn tránh mấy người đó.
Kim Tú Châu dẫn theo cô và con gái gõ vang cửa nhà hàng xóm, Phương Mẫn tới mở cửa, thấy Kim Tú Châu vẻ mặt tức thì tươi cười, "Ăn xong rồi sao? Mau vào nhà ngồi một lát."
Khi vào cửa, Phó Yến Yến ngoan ngoãn chào hỏi, "Cô Phương ạ."
Nụ cười trên mặt Phương Mẫn càng tươi roi rói, dịu dàng đáp lại một tiếng.
Kim Tú Châu giới thiệu, "Đây em chồng em, tên Bạch Cảnh Chi, bây giờ đang đi học ở Đại học Giao Thông, sau này sẽ sống chung với gia đình em. Cảnh Chi, đây là chị Phương Mẫn, là tác giả rất nổi tiếng, xuất bản rất nhiều quyển sách, em gọi chị ấy là chị Phương là được."
Lưu Cảnh Chi cũng ngoan ngoãn gọi, "Chị Phương."
Phương Mẫn được Kim Tú Châu khen có hơi ngượng ngùng, khách sáo chào hỏi: "Chào em chào em."
Kim Tú Châu ngồi xuống cũng không khách sáo: "Con bé này tính tình quá nhút nhát, em mới tính dẫn con bé đi gặp nhiều người một chút. Thường ngày em ấy cũng rất thích đọc sách, hẳn hai người nói chuyện sẽ hợp."
Sau đó còn khen Phương Mẫn trước mặt Lưu Cảnh Chi, "Chị Phương chính đại ân nhân của chị đấy, lúc đầu chị gửi bài viết tới các tòa soạn, cũng là chịu ảnh hưởng từ chị Phương. Sau đó cũng là chị ấy thức tỉnh chị, để chị đi theo con đường vẽ tranh, hơn nữa chị ấy còn là cô giáo dạy vỡ lòng cho chị, ở lớp xoá nạn mù chữ ấy. Chị Phương là giáo viên vô cùng giỏi, em có gì không hiểu có thể hỏi chị ấy, cái gì chị ấy cũng biết."
Phương Mẫn bị mấy lời khen liên tiếp của Kim Tú Châu làm đỏ bừng cả mặt, vỗ nhẹ vào cánh tay cô, "Em đừng có nói nữa, chị nào có giỏi giang như vậy."
Kim Tú Châu lắc đầu, nhìn em gái bất đắc dĩ nói: "Khuyết điểm duy nhất là da mặt quá mỏng, người ta có tí tài năng hận không thể thổi phồng gấp mười lần, chị ấy thì ngược lại, rõ ràng có mười phần bản lĩnh, mà mới khen có một phần đã thấy ngượng ngùng."
Phương Mẫn vội vàng nói với Lưu Cảnh Chi: "Đừng có nghe chị dâu em nói bừa, cô ấy toàn nói linh tinh đấy."
Lưu Cảnh Chi nghe xong cười, nhìn ra được quan hệ giữa hai người này rất tốt. Vốn đang lo lắng rằng mình sang đây sẽ câu nệ làm không khí có phần xấu hổ, giờ mới thấy quả là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chính ủy dọn dẹp trong bếp xong đột nhiên bưng mấy tách trà ra, Lưu Cảnh Chi theo bản năng đứng lên, Kim Tú Châu vẫn ngồi yên, cười trêu ghẹo nói: "Đây là Chính ủy Chúc, thường ngày anh trai em phải nghe lệnh của anh ấy, nhưng không lệnh được mấy người phụ nữ chúng ta. Chúng mình là bạn của chị Phương, anh ấy cũng chỉ đành bưng trà rót nước cho chúng ta mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!