Giang Minh Xuyên nghe tới đây, trong lòng thấy khó chịu. Anh thì thế nào cũng được, nhưng anh không muốn nhìn thấy em gái mình bị người ta ức h**p, tự chịu thiệt về mình.
"Nếu các người muốn tính toán rõ ràng như vậy, vậy năm đó mẹ tôi trao nhà và tiền cho vợ chồng hai người cũng phải làm cho ra lẽ, không thể để mấy người nói thế nào là thế đó. Pháp luật nước ta có quy định rõ ràng về việc cho tặng tài sản, nào tới lượt các người nói không tính là xong? Năm đó mẹ tôi đâu phải làm từ thiện, mẹ tôi đưa tặng nhà và tiền cho vợ chồng hai người là muốn đổi lại công nuôi nấng em gái tôi, coi như vợ chồng hai người miễn cưỡng làm được.
Vậy nếu bà ấy đã cho tiền thì số tiền tôi gửi sang đây mấy năm nay, vợ chồng hai người mau trả lại."
Anh vừa nói xong, Tống Hữu Phúc đứng ở cửa đã nổi đóa, "Nào có chuyện đã cho rồi còn đòi lại?"
Hai cảnh sát vội đứng ra nói: "Tiền và nhà Bạch nữ sĩ đã tặng năm đó đâu?"
Lưu Cần và Tống Tiểu Như cùng im re, hai vợ chồng Tống Hữu Phúc đứng ở cửa cũng rụt đầu rụt cổ, không còn khí thế kiêu ngạo như vừa rồi.
Lưu Ái Hoa không biết lôi tự tin từ đâu ra: "Nhà nào tiền nào, chúng tôi nào có biết?"
Chủ nhiệm Lâm đứng ra nói: "Cháu còn nhỏ tuổi không biết cũng bình thường, nhưng chuyện năm đó bác biết rõ. Cậu cháu tông chết người ta, là nhà cháu đứng ra bồi thường một căn nhà hai tầng và một số tiền, có thể liên hệ với người nhà đó, nếu cảnh sát cần điều tra, nhà máy chúng tôi có thể phối hợp."
Nghe tới đây, mặt hai vợ chồng Tống Hữu Phúc tức thì biến sắc.
Lưu Ái Hoa ngậm miệng lại, nhìn về phía mẹ mình, ánh mắt mang theo căm hận.
Ngực Tống Tiểu Như tê rần, nhỏ giọng gọi một tiếng Ái Hoa. Lưu Ái Hoa không thèm quan tâm tới bà ta.
Lưu Cần do dự một lát rồi mở miệng nói: "Căn nhà đó ở số 13 đường Khánh Phong, năm đó Bạch tiểu thư cho chúng tôi một trăm đồng Đại Dương*và hai ngàn đồng tiền mặt, một trăm đồng Đại Dương chúng tôi đã tiêu hết rồi, hai ngàn đồng tiền mặt kia sau đó chúng tôi đổi thành vàng, sau thì mang ra bồi thường chung với căn nhà kia cho người ta."
*Đồng Đại Dương được lưu hành thời kỳ dân quốc, có giá trị rất lớn, ví dụ như năm 1930 tại Thượng Hải, một đồng Đại Dương có thể mua 2 phần cơm tây, một gánh gạo, hai mươi vé vào cửa công viên, 10 vé xem kịch...
Mọi người ở đây nghe vậy cũng thấy giật mình, một trăm đồng Đại Dương và hai ngàn đồng tiền mặt, e là cả nhà này hai mươi năm tới không phải làm gì thì ngày nào cũng có thể ăn ngon uống tốt.
Lưu Ái Hoa không ngờ rằng ba mình lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, gắt gỏng hét lên một tiếng, "Ba!"
Lưu Cần cúi đầu, trong lòng rất khó chịu, không phải vì tiếng ba mà con gái út vừa gắt gỏng hét lên, mà là do chẳng hiểu tại sao những ngày tháng vốn tốt đẹp lại biến thành thế này? Năm đó khi Bạch tiểu thư giao con cho ông ta, muốn ông ta chăm sóc con bé cho thật tốt, ông ta cũng hứa hẹn chắc chắn sẽ làm được, cũng đảm bảo với cha mình rằng từ nay về sau đây là con gái ruột của ông ta.
Nhưng giờ hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, ông ta chỉ cảm thấy hối hận không thôi, hối hận vì sao lại nghe lời vợ đón cả nhà em vợ sang đây, hối hận vì sao không tuân thủ lời hứa năm đó, cũng hối hận không quản được vợ và con…
Ông ta im lặng một lát rồi nói: "Chúng tôi không cần gì cả, tiền thì sau này tôi sẽ trả dần dần cho cậu, là chúng tôi có lỗi với Cảnh Chi và nhà họ Bạch."
Giang Minh Xuyên mím môi.
Vẻ mặt Tống Tiểu Như đau khổ nhìn về phía chồng, không rõ vì sao chồng lại muốn đối nghịch với bà ta? Ông ta không nghĩ tới mình, cũng phải biết nghĩ cho con gái út chứ.
Vu Hà Lệ ở cửa thấy thế không ổn, không nhịn được cuống cuồng bảo: "Chị, chị nói một câu đi."
Tống Tiểu Như nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy con gái lớn ở ngoài hành lang, con bé ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn bà ta, ánh mắt có phẫn nộ có cả thất vọng.
Miệng bà ta trong nháy mắt giống như bị lấp kín, cũng không hẳn bà ta không có chút tình cảm nào với con gái lớn
Giang Minh Xuyên nhìn bộ dáng yếu đuối vô năng của hai vợ chồng này, áp xuống sự mềm lòng, dùng giọng trầm ổn nói tiếp: "Tôi không quan tâm vợ chồng hai người có âm mưu hay toan tính gì, nếu đã tới bước này, chỗ nào cần tính rõ ràng thì phải làm ra lẽ, tránh cho sau này lại đổi ý tới tìm em gái tôi gây phiền phức. Em tôi không nợ các người gì cả, nhà chúng tôi càng không nợ các người cái gì, nhưng những gì vợ chồng hai người nợ chúng tôi thì sau này từ từ tính, hôm nay chúng ta tính toán rõ ràng những khoản khác trước."
Nói rồi anh lấy giấy bút từ trong túi ra, nhanh chóng viết xuống mấy dòng, liệt kê rõ ràng tài sản năm đó mẹ anh giao cho hai vợ chồng kia để nuôi nấng em gái, cũng liệt kê đầy đủ số tiền mấy năm nay anh gửi sang đây, cuối cùng viết: "Từ nay về sau, Bạch Cảnh Chi và một nhà Lưu Cần, Tống Tiểu Như, Lưu Ái Hoa không còn liên quan gì nữa.
Thứ nhất, sau này nhà họ Lưu gặp bất kỳ khó khăn gì cũng không được tới quấy rầy Bạch Cảnh Chi và vợ chồng Giang Minh Xuyên.
Thứ hai, hai vợ chồng Lưu Cần phải trả hết lại số tiền mấy năm nay Giang Minh Xuyên gửi sang đây, số tiền trả hàng tháng ra sao thì sau này Giang Minh Xuyên sẽ cân nhắc.
Viết đến đây, Giang Minh Xuyên quay đầu nhìn Kim Tú Châu đang đứng ngoài cửa. Kim Tú Châu hiểu ý, vội đi vào đứng bên cạnh anh cúi đầu đọc, sau đó nhận lấy bút trong tay anh viết bổ sung hai câu:
Vợ chồng nhà họ Lưu nhận lời nhưng lại không đối xử tốt với con gái nuôi, thân là cha mẹ luôn thiên vị con gái ruột, không công bằng, thiếu đạo đức, con út xấu tính xấu nết, ức h**p chị gái. Hơn nữa nhà họ Lưu còn muốn gả con gái nuôi cho cháu ngoại, người này hành vi không đoan chính, thực sự không phải duyên lành. Bởi vậy anh trai chị dâu Bạch Cảnh Chi nhận lại em gái, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lưu.
Bổ sung một câu như vậy, sau này nếu người khác có nói gì, bọn họ cũng không sợ, cứ lấy tờ giấy này ra là được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!