Một nhà năm người tới nhà cha mẹ nuôi Lưu Cảnh Chi.
Khu nhà này dành cho gia đình công nhân viên chức chính thức và công nhân hợp đồng của nhà máy cơ khí. Mấy hôm nay nhà máy cơ khí đã đi làm trở lại, giờ này gần như nhiều gia đình vừa mới ăn xong cơm tối, nhà nào cũng sáng đèn, trên hành lang còn có không ít người đang rửa bát đũa.
Vừa rồi nhà họ Lưu xảy ra cãi vã, mấy nhà hàng xóm bên cạnh đều nghe thấy cả. Khu nhà này cách âm không tốt, không muốn nghe cũng khó. Lúc này lại nhìn thấy Lưu Cảnh Chi đi theo một gia đình xa lạ về, ai nấy đều tò mò.
Đa phần hàng xóm láng giềng đều rất quen thuộc với Lưu Cảnh Chi, từ nhỏ đến lớn cô luôn là "con nhà người ta", xinh xắn, tính cách cũng tốt, còn thông minh giỏi giang, làm không ít bậc cha mẹ ao ước. Thỉnh thoảng khi họ tụ tập buôn chuyện còn nói hai vợ chồng lão Lưu kia không biết là chó ngáp phải ruồi thế nào, một cặp dưa vẹo táo nứt mà sinh ra một nhành hoa đẹp. Nhưng họ cũng chỉ dám lén lút bàn tán sau lưng mà thôi, không ai dám nói trước mặt hai vợ chồng này cả.
Giờ biết hóa ra Lưu Cảnh Chi không phải con ruột, họ mới hiểu quả nhiên là thế, nếu không tại sao con gái lớn ưu tú như vậy lại không thiên vị, lại đi thiên vị con bé ham ăn biếng làm lại còn đanh đá kia?
Giang Minh Xuyên đi đằng trước, khi tới nơi mới đứng lại gõ cửa.
Kim Tú Châu thấy Lưu Cảnh Chi đi bên cạnh bước chân chậm lại, cô cũng đứng lại, sau khi cánh cửa mở ra, cô mới cảm nhận rõ ràng thân thể của cô gái bên cạnh cứng đờ.
Kim Tú Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ tay em gái, thì thầm: "Đừng sợ."
Lưu Cảnh Chi cũng nhỏ giọng vâng một tiếng.
Cửa được Tống Tiểu Như mở ra, thấy Giang Minh Xuyên đứng ở cửa, sắc mặt bà ta có thay đổi một chút, còn hơi sợ hãi hỏi: "Cậu… sao cậu lại tới đây?"
Giang Minh Xuyên lạnh lùng nói: "Tôi tới tìm hai người nói chuyện."
Tống Tiểu Như bối rối, nghe thấy vậy bà ta do dự nhìn vào trong phòng, Lưu Cần ở trong nhà cũng nghe thấy, im lặng một lát rồi nói: "Để cậu ấy vào đi."
Tống Tiểu Như bèn tránh sang một bên.
Vốn tưởng rằng chỉ có một mình Giang Minh Xuyên tới, không ngờ rằng phía sau còn có bốn người đi theo, bao gồm cả con gái lớn vừa rồi chạy ra ngoài.
Hai vợ chồng nhìn thấy con gái lớn, vẻ mặt đều có chút xúc động, Tống Tiểu Như duỗi tay định kéo cô, "Cảnh Chi."
Lưu Cảnh Chi nghiêng người tránh đi.
Tống Tiểu Như mấp máy môi, buồn rầu cúi đầu.
Lưu Ái Hoa vốn đang ở trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng vội vàng mặc quần áo vào chạy ra, mở miệng chất vấn: "Mày còn về làm gì? Chẳng phải mày có gan bỏ nhà đi rồi sao?"
Lưu Cần thở dài, mệt mỏi nói: "Đủ rồi, con không thể bớt tranh cãi đi sao? Về phòng ngủ một giấc đi, cái nhà này vẫn do chúng ta làm chủ."
Lưu Ái Hoa vốn không sợ ông ta, khoanh tay trước ngực nói: "Tôi cứ ở đây đấy, hoặc là tôi ở đây, hoặc là tôi cũng bỏ đi."
Lưu Cần không nói gì thêm nữa, ông ta không muốn mất cả hai đứa con gái.
Lưu Ái Hoa cười lạnh một tiếng.
Tống Tiểu Như chuyển ghế ra để Giang Minh Xuyên và Kim Tú Châu ngồi, Giang Minh Xuyên không quan tâm tới trò hề của hai cha con này, nói thẳng: "Trước hết chúng ta tính toán rõ ràng chuyện năm đó đi."
Nghe vậy, lưng Lưu Cần còng xuống hơn một chút.
Kim Tú Châu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Giang Minh Xuyên, cũng không quá ngốc.
Giọng nói trầm ổn của Giang Minh Xuyên lại vang lên lần nữa, "Năm đó ông ngoại tôi ra ngoài làm ăn, trên đường gặp được cha của chú lúc còn nhỏ, quê nhà cha chú gặp lũ lụt trên đường chạy nạn phải ăn xin, lúc đó lại còn đang sốt cao. Ông ngoại tôi tốt bụng cứu người, mang cha chú về nhà họ Bạch. Sau đó lại sắp xếp công việc, về sau lại nuôi sống một nhà già trẻ của ông ấy.
Trong khoảng thời gian gian khổ ấy đã để cho một nhà của chú cơm áo không lo, nói không quá lời, nếu không có ông ngoại tôi sẽ không có chú bây giờ, đây có được tính là ơn cứu mạng và ơn dưỡng dục không?"
Lưu Cần lặng lẽ gật đầu.
Lưu Ái Hoa chen vào một câu, "Giờ đã là thời đại nào rồi, còn tính mấy chuyện này?"
Giang Minh Xuyên không để ý tới cô ta, tiếp tục nói: "Khi mẹ tôi giao em gái tôi cho chú, có phải đã cấp cho vợ chồng chú một căn nhà và đầy đủ tiền bạc không, hơn nữa còn sắp xếp công việc cho cả hai người, bảo đảm cuộc sống của gia đình chú?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!